Bờ vai cô run lên trong vô thức, dù đã gắng kìm nén nhưng vẫn bị anh soi được.
"Nếu cô Lâm quên rồi." Anh quay người, không cho cô có cơ hội trốn tránh: "Không sao cả, anh vẫn còn nhớ tường tận."
Sự việc dường như đã đi đến mức buộc phải giải quyết triệt để rồi. Thực ra thì Lâm Sơ Nguyệt cho rằng chẳng có gì cần xử lý ở đây cả. Duyên phận mong manh, anh tình tôi nguyện. Thế giới của người trưởng thành cũng nên đồng cảm với nhau trong thinh lặng chứ không phải mấy năm sau gặp lại thì đi đào tận gốc câu chuyện rồi nhất quyết không chịu bỏ qua như thế này.
Cô phân tích tâm lý của anh trong tích tắc, nghĩ đi nghĩ lại thì chắc mẩm là do mình đã bỏ đi mà không thèm nói gì thế nên đã "xúc phạm" lòng tự ái của người ta.
Cô không muốn dây dưa quá nhiều nên đã dựa vào suy đoán của mình mà giải quyết cho xong chuyện này. Chẳng có gì hiệu quả bằng sự thẳng thắn cả. Cô không đợi anh nói tiếp mà quay sang nhìn anh, chủ động mở lời: "Nếu anh để bụng chuyện đó thì sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Lời cô nói khiến Ngụy Ngự Thành rất ấm ức, anh bí bách cùng cực, rõ ràng đây không phải câu trả lời mà anh mong muốn.
"Tại sao em lại đi?" Rốt cuộc thì anh vẫn nên hỏi thẳng thì hơn.
"Bởi vì đến lúc phải đi thôi." Cô trả lời trôi chảy: "Tôi cho rằng chúng ta đều có chung suy nghĩ."
Anh lạnh nhạt: "Chung suy nghĩ à."
"Nếu anh bực vì thứ tự rời đi." Cô rộng lượng: "Thì cho tôi xin lỗi, tôi không nên đi trước anh."
Cô nhấn mạnh chữ "trước", hơn nữa cô cũng tin rằng anh nhắc lại chuyện cũ vì cô đã chiếm ưu thế của anh. Dựa vào địa vị của anh thì quyền chủ động phải nằm trong tay anh mới đúng.
Anh đã muốn chơi thì việc đi hay không cũng phải để anh chọn trước. Thái độ của cô răm rắp theo anh, vẻ áy náy chân thành xen lẫn lý trí ngập tràn trong đôi mắt cô. Ngụy Ngự Thành nóng lên, anh muốn vươn tay che kín đôi mắt đã thiêu rụi lòng tự tin của người ta.
Cùng lúc ấy cô quan sát thấy mặt anh biến sắc nên đoán rằng anh đang bất mãn. Vì thế mà cô càng đưa ra đảm bảo với anh: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, nhất là ở trước mặt Chung Diễn."
Ấn đường anh như chìm trong băng giá, anh mất kiên nhẫn: "Mối quan hệ của chúng ta…"
Anh cắt lời anh, sự ngay thẳng đong đầy trong đôi mắt trong veo ấy: "Chủ tịch, tôi không có bất cứ quan hệ nào với anh hết."
Câu nói của cô tựa lưỡi dao cứa mạnh vào tim anh, nó hệt như đang khuyên bảo vòng vo với anh rằng, anh chừng này tuổi rồi, làm một người đàn ông đàng hoàng không được à?
Mãi đến khi bóng lưng cô đã nhòa đi, thương yêu và khát khao của anh đã chẳng thèm giấu mình mà cứ thế bám theo cô ráo riết.
…
Ở nhà, Lâm Dư Tinh lắp gần xong đèn cho cảng hàng không nên Lâm Sơ Nguyệt bỗng quên sạch khúc nhạc đệm vừa qua mà vui vẻ chụp lại tác phẩm của cậu.
Cậu ra vẻ muốn nói rồi lại thôi.
"Sao thế?"
"Chị, chị đăng ảnh lên vòng bạn bè ạ?" Cậu nói nhỏ: "Thế thì anh Tiểu Diễn cũng thấy rồi."
Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn em trai: "Em không trách cậu ấy à? Lúc ở bar em còn bị thằng bé dọa cơ mà."
Cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Thật ra thì anh ấy tốt lắm, dẫn em đi chơi, không thấy em phiền phức, đôi lúc hơi cộc cằn vậy thôi chứ thật ra anh ấy tinh tế lắm." Cậu dừng lại rồi hỏi cô: "Chị, sau này em vẫn được gặp anh Tiểu Diễn đúng không?"
Dựa vào lời giải thích tỉ mỉ của em trai mà cô vỡ lẽ, vì căn bệnh đặc thù của mình nên từ bé đến giờ rất ít bạn cùng trang lứa sẵn sàng chơi với cậu. Con đường cậu đi là mảnh hoang vu cằn cỗi chỉ có cô độc sánh bước, cậu không có bạn để trò chuyện, cũng chẳng có ai đồng ý coi cậu là một người bạn "bình thường."
Vì nhận ra được điều này nên trái tim cô đau nhói. Cô đặt tay lên vai cậu rồi nhoẻn một nụ cười để cho cậu yên tâm: "Ừ, vẫn được gặp chứ."
Lúc này, khi Lâm Dư Tinh gửi ảnh bộ lego cậu vừa mới hoàn thành qua thì Chung Diễn đã nhảy bật ra khỏi giường, gửi voice chat liên tục: "Chú em, chú đang khiêu khích anh đấy à?"
"Bộ của chú dễ ợt, đợi đấy, để anh mang cho chú bộ khó hơn tỉ lần."
Chung Diễn như vừa chết đi sống lại, sức sống trào dâng mãnh liệt trong cậu. Thêm nữa việc Lâm Dư Tinh liên lạc được với cậu cũng nói lên rằng Lâm Sơ Nguyệt đã ngầm cho phép.
Hai đứa hẹn gặp nhau vào lúc bảy giờ tối. Chung Diễn lục tung cả nhà lên, khuân hết đống lego còn lại lên xe làm dì giúp việc trợn tròn mắt: "Cháu định mở cửa hàng đấy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!