Chương 1: Ngụy Ngự Thành bị phụ nữ đá

Giữa tháng tám, tiết trời nóng rực như đổ lửa.

Khi Hạ Sơ phải gửi voice chat đến lần thứ ba thì giọng điệu đã thay đổi hẳn: "Bao giờ mới đến thế? Tớ sắp cháy nắng thành khoai tây chiên rồi."

Lâm Sơ Nguyệt mở loa ngoài, đưa tay về phía trước: "Bác tài, bạn cháu sắp thành khoai tây chiên rồi, bác trả lời giúp cháu với."

Tài xế lái xe chậm rãi, nói một cách từ tốn: "Nhanh thôi nhanh thôi, rẽ cái là đến rồi."

Có đoạn đường mà vòng vo đến tận hai mươi phút, không cần kể đến Hạ Sợ, chính cô cũng muốn giành luôn ghế lái cho rồi. Tới khi gặp nhau Hạ Sơ cũng không than vãn gì mà chỉ bảo: "Cậu lấy cái xe cà tàng của tớ mà lái đi cho tiện."

Lâm Sơ Nguyệt bật cười: "Không cần đâu."

"Cậu không cần nhưng Tiểu Tinh cần. Lần nào đến bệnh viện, cứ đi đường là thằng bé lại khó thở còn gì."

Lâm Sơ Nguyệt rất hay nói không cần. Hai cô quen nhau từ hồi đại học, tình bạn bao năm trời, Hạ Sơ đã quá hiểu cô rồi: "Thôi được rồi, không ép cậu nữa. Lúc nào cần đừng khách sáo với tớ. Đi ăn thôi, tớ đói sắp chết rồi đây này."

Sau khi Hạ Sơ tốt nghiệp thạc sĩ thì làm việc ở khoa Tâm lý của bệnh viên Nhân Dân thành phố. Sau đó thấy lương không đủ tiêu nên đã thôi việc rồi tự mở phòng tư vấn tâm lý của riêng mình.

Công việc dạo này không được suôn sẻ cho lắm, cô càm ràm: "Tuần trước tớ gặp một bệnh nhân, cậu bé mới học lớp bảy thôi, bị bố tóm được lúc đang lén mặc quần tất lưới với đi cao gót. Tới khi bố mẹ đưa đến phòng khám của tớ rồi cũng vừa mắng vừa đánh con mình. Cậu đoán xem xong sao? Thằng bé nó đập đầu vào tường luôn, phải gọi cả xe cấp cứu đến."

Hạ Sơ cứ nhớ đến lại điên tiết: "Cái thể loại cha mẹ gì không biết?"

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu: "Thế có tư vấn nữa không?"

"Có chứ." Hạ Sơ đáp: "Chiều tớ có đến bệnh viện thăm thằng bé, đáng thương lắm. Nhưng bố mẹ bất thường phiền phức như thế thì cũng chỉ giúp được sơ sơ."

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười: "Cậu cứ từ từ mà làm."

Hạ Sơ luôn cảm thấy Lâm Sơ Nguyệt quyến rũ nhất khi cười. Khóe mắt dịu dàng hơi cong xuống tựa dòng suối tỉnh lại từ sắc đông, nhẹ nhàng mà thư thái.

Hồi còn ở Đại học Sư phạm, Lâm Sơ Nguyệt là người vô cùng tỏa sáng, chỉ tiếc rằng…

Không muốn nhắc đến chuyện buồn, Hạ Sơ hỏi: "Dạo này Triệu Khanh Vũ bận cái gì thế? Sinh nhật Tiểu Tinh đợt trước cũng không thấy anh ta đến."

"Hôm đó bạn cùng lớp anh ấy từ Tú Thiên ra chơi nên anh ấy đi đón."

"Thà đi đón bạn cùng lớp chứ không thèm ở cạnh cậu?" Hạ Sơ trợn tròn mắt không thèm giấu giếm.

Lâm Sơ Nguyệt cười gượng: "Cậu có thù với anh ấy à, anh ấy làm gì cậu cũng ngứa mắt."

Hạ Sơ từ chối cho ý kiến.

Giáng sinh năm ngoái, Hạ Sơ đương xuống tầng, nghe được tin hai người yêu nhau qua điện thoại xong tức đến mức hụt chân ngã xuống cầu thang, đầu bê bết máu phải chống nạng mà đi cả tháng trời mới khỏi.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Trực giác diệu kỳ của bạn thân vô cùng hữu hiệu, bảo cô mê tín cũng được, chung quy thì cô rất không ưng Triệu Khanh Vũ. Anh ta có vẻ ngoài ổn, điều kiện gia đình cũng ổn nốt, có cậu là chủ tịch của tập đoàn Hối Trung. Tập đoàn Hối Trung lập nghiệp từ việc nghiên cứu vật liệu nano, hợp tác với nhiều trường đại học trong nước để thành lập phòng thí nghiệm, nắm giữ đến mấy bản quyền sáng chế quốc gia. Bốn năm trước, hội đồng quản trị được thay máu, người cậu của Triệu Khanh Vũ đã có những bước cải cách vô cùng quyết liệt, số thuế nộp hằng năm chiếm quá nửa phố thị Minh Châu.

Triệu Khanh Vũ thường xuyên nhắc đến người cậu này, dù là họ hàng cách nhau xa tít tắp thì vẫn thấy được thơm lây.

Hạ Sơ luôn thấy Triệu Khanh Vũ hay ra vẻ ta đây, chưa đủ men lắm. Lâm Sơ Nguyệt cũng không để bụng, trong mắt cô, anh là người có tính kiên nhẫn, hồi đầu theo đuổi cô hơn nửa năm trời, dù cô có lạnh nhạt đến thế nào anh cũng không từ bỏ.

Cô không quá hiểu về gia đình anh. Yêu nhau chưa được bao lâu, cô cũng không phải kiểu người cần làm rõ mười mươi mọi chuyện. Ở bên nhau, sự chân thành và chu đáo là đủ lắm rồi.

Sau khi ăn xong, Hạ Sơ kéo cô đi shopping. Tám rưỡi, Triệu Khanh Vũ lái xe đến, chào hỏi niềm nở: "Người đẹp Hạ."

Hạ Sơ không công nhận, cố tình hiểu sai nghĩa: "Đẹp thì làm gì có chuyện béo."

Lâm Sơ Nguyệt thầm bấu tay cô: "Được chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!