- Ta cũng không biết nữa…
Câu chuyện quỷ thần tuy rằng mờ ảo, nhưng Lăng Sương Hoa làm sao mà cho là mẫu thân mình sẽ tiến vào một trong ba ác đạo.
Tống Thanh Thư mở ra tay nói:
- Vậy thì Lăng tiểu thư sau này cũng không cần phải bận tâm lo lắng về lời thề ác độc kia.
- Đa tạ Tống công tử chỉ điểm.
Được hắn vừa khai mở đạo, Lăng Sương Hoa thấy mình sáng sủa, tảng đá nặng trong long đã để xuống, trước đây bản thân nàng nằm ở trong cuộc, không ý thức được điều này, Đinh Điển lại càng dở hơn y chỉ là một người giang hồ thô cục, không có tâm tư suy nghĩ sâu xa như vậy, mới dẫn đến việc hai người bị một lời thề độc đeo bám làm khổ triền miên mấy năm.
- Lăng tiểu thư yên tâm, tại hạ đã có biện pháp để tiểu thư sẽ gặp lại cùng Đinh đại hiệp nên duyên.
Tống Thanh Thư sau khi thăm dò vấn đề, giữa hai người, giờ thì hắn hoàn toàn yên tâm, cảm thấy chuyến này thu hoạch gần đủ rồi, nên đứng dậy nói lời cáo từ.
- Làm phiền Tống công tử nhọc lòng.
Lăng Sương Hoa đứng lên đến đáp lễ lại, thấy nàng dù cho dung nhan bị hủy, mỗi lần nhấc tay cũng toả ra khí chất thoát tục, Tống Thanh Thư nở nụ cười thiện ý, liền xoay người rời đi.
Ngươi đã gặp Lăng Sương Hoa?
Bên trong đại lao Đinh Điển bị kích động, nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư hỏi"
- Nàng gần đây có khỏe không?
Tống Thanh Thư bực mình lắc đầu một cái:
- Các ngươi đúng là một đôi nam nữ si tình, cứ mở miệng ra, câu nói đầu tiên đều giống nhau, nàng tất cả cái gì cũng tốt, chỉ là bởi vì ưu tư quá độ, nên có chút gầy gò thôi.
- Vậy thì được rồi… được rồi...
Đinh Điển tựa như bị ma chướng, ha ha cười sắng sặc.
- Đừng có quên..
Tống Thanh Thư ho nhẹ một tiếng.
- Chúng ta nói về chuyện Thần Chiếu kinh đi…
Đinh Điển lập tức trở nên cảnh giác:
- Khi nào ta cùng Lăng Sương Hoa ra khỏi thành Kinh Châu, thì mới đem Thần Chiếu kinh giao cho ngươi.
Tống Thanh Thư quỷ dị nhìn hắn nói:
- Ta tay trói gà không chặt, đến lúc đó ngươi quỵt nợ thì biết làm sao?"
Đinh Điển hai tay vây quanh, rít lên.
- Muốn bây giờ ta truyền Thần Chiếu kinh cho ngươi, đó là điều không thể được.
- Được rồi, xem như ta đem tính mạng của ta ra đánh cược, bởi vì ta cũng không biết Thần Chiếu kinh có chữa trị được kinh mạch của ta hay không..
Tống Thanh Thư làm ra hoài nghi:
- Vạn nhất liều lĩnh mạo hiểm tác thành các ngươi xong, kết quả cuối cùng phát hiện ra Thần Chiếu kinh đối với thương thế của ta chẳng có tác dụng gì cả, vậy thì ta tìm ai để khóc đây?
- Ta trước đây gân chân bị đều bị thủ hạ Lăng Thiếu Tư cắt đứt, bây giờ không phải là đã trở lại bình thường sinh long hoạt hổ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!