Lên trên lầu, chỉ cảm thấy khắp nơi đầu là lụa mỏng uyển chuyển giăng đầy, từ sâu trong gian phòng lúc ẩn lúc hiện có bóng người, nơi này dù sao cũng là khuê phòng của thiên kim tiểu thư, Tống Thanh Thư cũng không dám đường đột, hắng giọng nhẹ một tiếng, báo hiệu là có người tới.
- Ai?
Lăng Sương Hoa tuy rằng kinh động, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ là lạnh nhạt hỏi một tiếng.
Cảm nhận được giọng nói của nàng lạnh lùng, Tống Thanh Thư âm thầm thở dài.
- Tại hạ được Đinh đại hiệp nhờ vả, đến bái phỏng Lăng tiểu thư.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm nếu không nhấn mạnh câu nói, làm sao có thể hấp dẫn được sự chú ý của nàng.
Chỉ nghe cộp.. một tiếng, tựa hồ là tiếng ghế bị chạm ngã trên mặt đất, quả nhiên Lăng Sương Hoa nghe được tin tức của Đinh Điển, vội vàng đi nhanh đến đến, xốc lên tấm màn che, lo lắng nhìn Tống Thanh Thư:
- Đinh đại hiệp nhờ gì?
Chỉ thấy khuôn mặt nàng tuy rằng bị lụa mỏng che khuất, nhưng cũng khó kềm nén sự lo lắng, nữ nhân trước mặt này tư thái cỡ nào yểu điệu thướt tha!
Uyển chuyển vòng eo nắm chặt, mông ngọc hơi gồ lên đường cong lung linh, đôi mắt to ngập nước, càng là dụ người khi trước ngực cái áo với đôi bầu vú chống lên tràn đầy, phồng lên tròn nhuận, theo bước chân của nàng có chút lắc lư!
Tống Thanh Thư âm thầm thở dài một tiếng, xem nữ nhân này thướt tha như vậy, trước khi hủy dung dang thì cỡ nào là một đại mỹ nhân.
- Đinh đại hiệp dặn dò tại hạ đến đây, gặp Lăng tiểu thư gởi lời vấn an.
Tống Thanh Thư cung kính cúi chào.
- Hắn gần đây có khỏe.. không?
Giọng nói Lăng Sương Hoa có chút run.
- Um..... e sợ không tốt lắm….
Tống Thanh Thư nghĩ thầm, nếu như xương tỳ bà bị xuyên, gân chân bị đánh gãy, sau đó bị nhốt tại đai lao nghiêm hình tra tấn mấy năm, làm sao mà khỏe được, hắn nói tiếp.
- Có điều tạm thời vẫn chưa chết được…
Lăng Sương Hoa đau thương nói:
- Đều là do ta, đã hại Đinh đại ca...
- Lăng tiểu thư, sự tình vừa dù sao cũng đã phát sinh, hiện tại không phải là lúc nói những câu như thế này.
Tống Thanh Thư nhớ tới mục đích của mình đến đây, nên vội vàng hỏi:
- Vì sao tiểu thư không muốn cùng Đinh đại hiệp cao bay xa chạy vậy?
- Công tử cũng nhìn thấy bây giờ dáng vẻ của ta ra sao rồi, trong lòng đã như tro nguội, mỗi ngày chỉ biết cầu thần bái phật, mong cho Đinh đại ca có thể bình an.
Lăng Sương Hoa nhẹ nhàng nhấc lên một góc tấm khăn che mặt, ngang dọc trên hai gò má trắng như tuyết vắt ngang vết tích những vết sẹo.
- Lăng tiểu thư, tại hạ từ trước đến giờ thật khâm phục chuyện tình của tiểu thư cùng Đinh đại hiệp, nhưng tiểu thư cho là Đinh đại hiệp sẽ để ý đến dùng nhan bề ngoài của tiểu thư sao?
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, những vết sẹo kia quả nhiên có chút... khó nhìn, có điều đây không phải nguyên nhân chính.
- Ta đương nhiên biết là hắn sẽ không ghét bỏ ta.
Lăng Sương Hoa ở bên cạnh bàn từ từ ngồi xuống, nâng niu nhánh hoa tươi ở trước mắt, khóe miệng mỉm cười dịu dàng:
- Chỉ là chính ta không muốn để hắn cưới một thê tử xấu xí như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!