Chương 41: Trở Về Trường

Bức tranh của "Đông Dạ" chỉ trong một đêm trở nên nổi tiếng, ngoại trừ các bạn học cũ, những người cùng nghề, còn có mấy lão già trong ngành lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây hơn người, luôn chê bai tranh của hắn không đáng một đồng, và các nhà thẩm định đều lần lượt gọi điện đến.

Có người thì chúc mừng, có người lại đưa ra đề nghị hợp tác, còn có vài người lại muốn mua tranh…

"Đông Dạ" tên thật là Lỗ Đông, là họa sĩ có qua trường lớp, từng được xem là học viên ưu tú nhất của khoa.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ.

Sau đó phần lớn bạn học của hắn đều chuyển ngành, người thì đi làm thiết kế đồ họa cho game, người thì đi vẽ tranh minh họa, nếu không thì cũng tiến vào ngành nghề quảng cáo….

Chỉ có hắn vẫn còn ở trong cái hố này dằn vặt từng ngày.

Cứ thế dằn vặt đến năm 28 tuổi, dựa vào căn nhà bố mẹ để lại, cũng cưới được một người vợ.

Hắn là một kẻ tầm thường vô vị.

Nhưng phần lớn người trên thế gian này đều không phải như vậy sao…..

Lỗ Đông chẳng cảm thấy bi thương gì cả.

Cho đến khi mẹ hắn bệnh nặng cần làm phẫu thuật gấp, vợ hắn đang mang thai thì phát hiện mắc chứng động kinh, không rõ tương lai sẽ xuất hiện vấn đề gì….

Thế giới quan của Lỗ Đông trong một đêm liền đổ vỡ.

Sau đó giữa màn đêm mịt mờ đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Lỗ Đông nắm chặt điện thoại, kéo tới kéo lui hotsearch trên mạng rất nhiều lần, nhớ rõ trong lòng ba chữ "Cố Tuyết Nghi" này.

Hắn muốn cảm ơn cô!

Hắn phải cảm ơn cô vì đã cứu gia đình hắn!

…….

Trong phòng làm việc, Cố Tuyết Nghi chậm rãi đứng thẳng người, hỏi: "Quỹ từ thiện của Yến thị nằm ở đâu?"

Trần Vu Cẩn có chú ý đến tin tức liên quan đến hội đấu giá từ thiện đêm trước, đương nhiên cũng biết những lời Cố Tuyết Nghi nói tại buổi đấu giá.

Trần Vu Cẩn kinh ngạc lên tiếng: "Phu nhân thực sự muốn quyên góp?"

"Ừ, đúng vậy."

Cô quả nhiên không còn là Cố Tuyết Nghi của trước đây nữa rồi.

Cô tuy rằng cảm thấy hưởng thụ với cuộc sống phú quý, nhưng cô không hề xem trọng đồng tiền đến vậy.

Tiền bạc trong mắt cô giống như chỉ là một con số mà thôi.

Trần Vu Cẩn mỉm cười, nói: "Quỹ từ thiện không hề nằm tại công ty con.

Nhưng mà phu nhân có thể đi theo tôi…"

Cố Tuyết Nghi gật đầu, rồi đi theo hắn ra ngoài.

Đợi Cố Tuyết Nghi lần nữa xuất hiện, Trần Vu Cẩn liền trao cho cô một huy hiệu cùng một tấm giấy chứng nhận.

"Mỗi mạnh thường quân đóng góp tại Yến thị đều sẽ nhận được những thứ như vậy."

Cố Tuyết Nghi tiếp nhận, nhưng lại không để ý lắm những thứ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!