Chương 29: (Vô Đề)

Yến hội được tổ chức tại biệt thự của Bùi Lệ Hinh, đúng là có chút nhỏ.

Trong đại sảnh tầng 1 bày ba chiếc bàn, sau khi khách đã tới đủ, các nữ hầu sẽ bắt đầu đưa món lên liên tiếp.

Tựa như một bữa tiệc gia đình.

"Không biết phu nhân thích khẩu vị nào, nên chuẩn bị đa dạng một chút." Bùi Lệ Hinh hỏi: "Phu nhân cảm thấy thế nào?"

Cố Tuyết Nghi không lên tiếng mà lặng lẽ thu màn này vào đáy mắt.

Dùng cách biểu thị sự tôn trọng và thân quen, ý đồ muốn lôi kéo cô.

….

Thủ đoạn như vậy, đúng là quá tầm thường, không đáng nhắc đến.

Cố Tuyết Nghi bình thản đáp: "Cũng tạm được."

Đáy lòng Bùi Lệ Hinh lại mắng hai tiếng, trên mặt vẫn giữ nụ cười không đổi: "Mời phu nhân ngồi vào bàn, có chỗ nào không chu toàn, phu nhân cứ nói, lần sau chúng tôi sẽ thay đổi."

Cố Tuyết Nghi lúc này mới cho bà ta chút mặt mũi, ngồi xuống ghế chủ vị.

Bùi Lệ Hinh lập tức ngồi ghế bên cạnh, lại sắp xếp cho Bùi Trí Khang ngồi kế bà ta.

Trần Vu Cẩn tự nhiên là ngồi vào vị trí còn lại, kế bên Cố Tuyết Nghi.

Khách quý và chủ nhân đã ngồi xuống rồi, những người khác cũng bắt đầu lần lượt ngồi vào chỗ.

Bùi Lệ Hinh nâng ly rượu lên: "Hôm nay phu nhân có thể tới dự tiệc sinh nhật của Trí Khang, là vinh hạnh của nhà họ Bùi, chúng ta hãy cùng nâng ly, kính phu nhân một ly…."

Cố Tuyết Nghi không phản ứng.

Không khí nháy mắt cứng nhắc.

Bùi Lệ Hinh từ lúc trở thành người phụ trách Bảo Hâm cho tới nay, chưa từng gặp qua trường hợp bị bẻ mặt như vậy.

Tay bà ta cứng đờ giữa không trung: "Phu nhân?"

Cố Tuyết Nghi hỏi: "Yến Huân Hoa đâu?"

Cánh tay của Bùi Lệ Hinh đang giơ giữa không trung càng thêm cứng đờ.

Yến Triều chưa từng dám gọi thẳng tên của ông chú, thế mà Cố Tuyết Nghi lại dám?

Trong mắt Cố Tuyết Nghi, e rằng không hề đặt mấy trưởng bối như bọn họ vào mắt!

Nhưng nghĩ tới kế hoạch, Bùi Lệ Hinh vẫn là áp sự tức giận xuống đáy lòng, cười nói: "Cô nói lão Yến sao, ông ấy không ở đây…."

"Vậy ông ta đâu rồi?" Cố Tuyết Nghi không tha, nói: "Các người mời tôi tới, đến cả chủ nhân cũng không ở, đây là cố ý lơ là tôi sao? Bởi vì không có Yến Triều ở đây?"

Bùi Lệ Hinh đương nhiên không muốn phải gánh cái tội này.

Bà ta gấp gáp đáp: "Không phải lơ là, do lão Yến không kịp về."

Cố Tuyết Nghi dùng ngón tay thon dài cầm lấy đôi đũa, cô hỏi nghiêng đầu, ngữ khí không rõ: "Ồ, vậy là đang ở nước ngoài rồi."

Bùi Lệ Hinh liền nghẹn họng.

"Sao có thể ở nước ngoài được chứ? Thân thể lão Yến không tốt, nếu không phải ở bệnh viện, thì cũng là điều dưỡng trong nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!