Không có nhiều người đến đăng ký vào câu lạc bộ Judo, Khúc Triết đang chán nản nên tán gẫu và câu với Uyển Sa: "Những học sinh bạo loạn này năm nào cũng có, luôn bị xem như người ngoài."
Uyển Sa suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: "Học trưởng Khúc, anh có biết nam sinh nào tên là Uyển Nghị không?"
"Em hỏi Uyển Nghị sao?" Khúc Triết vỗ đùi,"Đương nhiên biết, anh là người chuyển dò tin trong trường đó, dù một khóa đến mấy trăm người. Có thể nói anh ta là nhân vật nổi tiếng trong trường, học trên ảnh hai lớp, đã sớm tốt nghiệp quay về nhà rồi."
Uyển Sa mím môi, muốn nói gì lại thôi.
Khúc Triết hỏi: "Số di động của em là gì?"
"Em không có điện thoại."
"Tốt nhất em nên mua một cái để thuận tiện cho bên câu lạc bộ liên hệ."
Uyển Sa ngắm nhìn xung quanh, phát hiện Phó Nhất Hành đã trời đi trước, tiện một mình đến khu thương mại phía Bắc, tình cờ cô gặp Lương Kỳ đang mua sắm.
Lần đầu Uyển Sa đến khu thương mại, có thể nói nơi đây là một trung tâm tình sắc khổng lồ với muôn màu đồ chơi tình dục.
Tích được 350 điểm nên Uyển Sa đã mua điện thoại di động. Nhưng điện thoại không thể kết nối với Internet liên hệ bên ngoài, chỉ có thể dùng mạng LAN nội bộ dành riêng cho trường học.
Các chức năng còn nhiều hơn điện thoại phổ thông, bên trong có rất nhiều ứng dụng trường học tập phát triển, trò chơi, mục trò chuyện, video clip, cần cái gì đều có.
Lương Kỳ rất thích đồ ăn vặt, kéo Uyển Sa chạy vào siêu thị.
Uyển Sa phát hiện trong siêu thị lại có bán thuốc tránh thai, cảm thấy kinh ngạc: "Loại thuốc này chỉ có thể được bán ở các hiệu thuốc hay bệnh viện thôi mà."
"Thuốc tránh thai vị dâu tây." Lương Kỳ chọn mấy hộp thuốc tránh thai ném vào trong giỏ hàng,"Loại thuốc tránh thai này không có tác dụng phụ, vị của nốt giống kẹo vậy."
Uyển Sa hiểu ra: "Hóa ra cậu thử rồi."
Lương Kỳ cười khúc khích: "Mỗi người đều được kiểm tra sức khỏe, không cần lo lắng lây bệnh qua đường tình dục, cũng không sợ mang thai hay phá thai. Lúc nên tận hưởng thì cứ tận hưởng, tớ rất thích ngôi trường này."
Uyển Sa chưa lên tiếng trả lời đúng hay không đúng.
Không thể phủ nhận trường học này đối với nhiều người mà nói, quả thật là thiên đường của nhân gian.
Uyển Sa mua một ít đồ ăn vặt, còn bị Lương Kỳ nhé gói thuốc tránh thai, ôm túi lớn túi nhỏ trở về phòng ngủ.
Phó Nhất Hành mở ngọn đèn nhỏ, lẳng lặng lật sách.
Uyển Sa do dự một hồi, di chuyển đến phía sau anh, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay thầy phát phiếu, cậu điền thế nào?"
"Soạt" một tiếng, Phó Nhất Hành cầm tờ phiếu nhét cho cô.
Uyển Sa liếc nhìn, đôi mắt hơi nóng lên.
Bên trong là những câu hỏi vô cùng kì quặc, ví dụ như hình dạng của ngực, màu sắc hoa huyệt và núm vú, ước tính độ dài hoa huyệt, có màng trinh không.
Câu hỏi cuối cùng là cảm nhật ngón tay cắm vào trong hoa huyệt như thế nào.
May mắn thay Phó Nhất Hành còn chưa trả lời, nếu không Uyển Sa sẽ cảm thấy xấu hổ chết mất.
Uyển Sa nhặt bút trên bàn lên: "Tự tớ điền."
Phó Nhất Hành ngẩng đầu, liếc cô: "Cậu điền không được."
Uyển Sa nhìn từng câu hỏi, quả thật không biết trả lời ra sao, nản lòng trả giấy bút lại cho anh: "Điền xong đưa tớ xem."
Phó Nhất Hành xoay đầu bút, khóe miệng nhếch lên: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!