Uyển Sa vốn đã chuẩn bị đến trường hợp không bao giờ gặp lại anh nữa. Khoảnh khắc Phó Nhất Hành xuất hiện, đầu cô nóng lên, xúc động kéo hai chân tê liệt, dùng hết sức lực chạy về phía anh.
Phó Nhất Hành dang rộng hai tay, Uyển Sa lao đến, ha tay ôm chặt cô vào trong ngực.
Mưa vẫn rơi xuống, Uyển Sa ngâm trong nước lạnh, thoải mái dựa vào áo sơ mi đen ướt đẫm nhưng lại không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại khẩn trương muốn tựa vào, tốt nhất là tan chảy vào trong cơ thể anh.
Sắc mặt Trì Phỏng tái mét, dự cảm sau khi Phó Nhất Hành xuất hiện không chỉ đền mạng đơn giản như vậy. Hắn vội vàng khiêng chiếc ghế lên, đập vỡ kính cửa sổ, nhảy ra ngoài chạy trốn.
Phó Nhất Hành lạnh lùng quét về phía cửa sổ vỡ, khóe môi cong lên, thu hồi ánh mắt, nhìn Uyển Sa thấp giọng nói: "Tôi đưa em trở về trước."
Uyển Sa lắc đầu mạnh mẽ: "Không thể bỏ qua Trì Phong, hắn là sát nhân giết người!"
Phó Nhất Hành ôm cô lên, sải bước về phía ký túc xá: "Không cần phải lo lắng về những điều này, chuyện tiếp theo tôi sẽ giúp em xử lý."
Trên đường về phòng ngủ, mưa đã ngừng rơi.
Uyển Sa thay quần áo, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mở rộng lòng bàn tay sưng đỏ, nhìn vết thương chảy máu đầm đìa do dự cắt dây để trốn thoát, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi đau.
Ngước mắt lên cô nhìn thấy đôi găng tay da màu đen, duỗi từ trên nghiêng xuống cầm lấy bàn tay sưng phồng của cô, bôi thuốc sát trùng lên vết thương.
Lòng bàn tay của Uyển Sa đau rát đến mức cô khó nhịn khẽ rên.
Phó Nhất Hành dừng lại động tác, con ngươi đen do giự nhìn sắc mặt của cô rồi tiếp tục bôi lên, động tác cũng nhạt đi.
Nghĩ đến anh trai của cô bỗng dưng bị oan, cả người bạn tốt bị cưỡng hiếp rồi giết chết, chôn xác nơi hoang dã. Mũi của Uyển Sa chua xót, cô không thể kiềm chế những giọt nước mắt tuôn ra, quật cường mắt rưng rưng: "Coi việc giết người là niềm vui, sao lại có người tàn nhẫn như vậy!"
"Hắn là người có tính cách chống đối xã hội, không có sự đồng cảm." Phó Nhất Hành dùng băng vải băng bó miệng vết thương, nhẹ giọng nói,"Tôi cũng vậy."
Uyển Sa hơi sững sờ: "Sao có thể so sánh với thắng được, hắn là kẻ giết người biến thái."
Phó Nhất Hành nói: "Có một sự khác nhau, nhưng bản chất tương đồng."
Uyển Sa khẽ cắt môi dưới, ngắm nhìn gương mặt cao ngạo của anh, thể lực cạn kiệt mệt mỏi, vùi đầu vào trong chăn, giống như đứa bé thề thốt phủ nhận: "Em không tin."
Phía sau truyền đến tiếng sột soạt cởi đồ, cái chăn xốc lên một góc, lồng ngực nóng bỏng của anh dán chặt vào cô.
Cơ thể Uyển Sa hơi cứng đờ, suy nghĩ lại mỗi lần anh muốn đều sẽ làm vào buổi tối.
Nhưng mà Phó Nhất Hành chỉ vòng tay quanh eo cô ôm nhẹ, quanh người anh nhàn nhạt mùi bạc hà sau khi tắm, bên lỗ tai là hơi thở nóng của anh, quen thuộc mà thoải mái.
"Ngủ đi." Anh nói.
Chỉ một lời đơn giản khiến cho cô yên ổn lại mà nhắm mắt ngủ một giấc.
Lúc nửa đêm, Uyển Sa tỉnh lại trong mộng, theo bản năng vô thức kiểm tra bên cạnh, chỉ chạm thấy tấm chăn lạnh.
Cô bỗng chốc ngồi dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường, căn phòng tràn ngập ánh sáng chỉ có cô ngồi một mình dưới ngọn đèn.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn tối mịt, gió thổi những hạt mưa làm ướt đẫm cửa sổ.
Mưa càng ngày càng to rồi.
Trong rừng cây, tiếng nước rả rích. Đời này Trì Phong chưa bao giờ dốc hết sức như vậy, đôi giày bị mắc kẹt trong vũng bùn bị giày xéo, hắn ta lại chạy vào rừng cây ra sức trốn, không khí trong phổi không thông, mà hắn thì sắp hỏng rồi.
2
Họ Phó không phải là người, bất kể hắn chạy trốn tới đâu, đều có thể bị anh truy tìm rất nhanh. Nhiên như có vẻ anh không vội bắt hắn, mà rất tận hưởng cảm giác hành hạ hắn.
Anh im hơi lặng tiếng cứ như tan vào trong màn đêm, lại giống như biến thành đêm tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!