Edit: jena
"Cậu muốn tôi làm gì?"
Giọng nói của thanh niên vô cùng dịu dàng.
Tư Thần đưa cho hắn con dao phẫu thuật: "Trường Sinh Uyên cấy ghép vào cơ thể người nhờ phương thức ký sinh. Nó sống ở não bộ của người. Nhưng nếu Trường Sinh Uyên không chủ động ký sinh thì phải thao tác mạnh để cấy ghép vào."
Cậu gỡ quái vật vừa nhỏ vừa đen trên cổ tay mình xuống, đặt ở bên tai.
Trường Sinh Uyên nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng không có dự định chui vào.
Nó đã chui ra khỏi cơ thể mẹ.
Rất ít cơ thể mẹ muốn ấu tể quay về, vì lúc đó ấu tể sẽ bị xem như đồ ăn, phân giải trong cơ thể mẹ.
Sinh vật hơi dính nhớp, như bột bánh nếp nhúng thêm nước, nó dính chặt trên tay Tư Thần cả ngày vẫn không chịu nhúc nhích.
Sau đó, Trường Sinh Uyên có chút nóng nảy mà "chi chi" liên tục.
Nếu Tư Thần biết nói tiếng ngoài hành tinh, cậu sẽ hiểu ấu tể đang khóc lóc nói: "Mẹ ơi đừng ăn con."
Quý Sở Nghiêu cúi đầu nhìn con dao trên tay: "Cho nên cần phải mạnh mẽ cấy ghép?"
"Đúng vậy. Phương pháp trực tiếp nhất là khoét một cái lỗ trên đầu. Nhưng ở đây điều kiện quá thiếu thốn, tôi cũng không có cách nào nói cho anh phải khoét một cái lỗ bao nhiêu lớn, nên là…"
Tư Thần chỉ vào mắt trái của mình, có con ngươi màu trắng bạch, giống một màn sương mù lượn lờ dưới khe núi buổi sớm: "Con mắt này đã bị hoại tử, vốn dĩ tôi cũng đang định đổi sang một con mắt nhân tạo. Anh lấy nó ra, để cho Trường Sinh Uyên vào."
Quý Sở Nghiêu hiểu. Cả đời này hắn cũng chưa bao giờ đụng vào việc giải phẫu, kể cả việc giải phẫu đơn giản, nhưng Tư Thần đã nằm xuống.
Không làm phẫu thuật, Tư Thần sẽ chết.
Giải phẫu thất bại, Tư Thần cũng sẽ chết.
Hơn nữa còn chết rất khó coi, hắn cũng đã nhìn thấy những người bị chết khô trên đường đi.
Vì vậy, Quý Sở Nghiêu nắm chặt dao phẫu thuật: "Đúng rồi, nếu con mắt kia của cậu là mắt nhân tạo thì hẳn là được sản xuất ở nhà họ Quý, tôi có thể giúp cậu tìm hiểu thêm."
Mắt của Quý Sở Nghiêu bắt đầu rà quét.
Tư Thần không từ chối, đưa cho hắn con mắt kim loại mà Thẩm Nhạn Hành cho mình.
"Kích cỡ này…" Quý Sở Nghiêu kiểm tra một chút, thái độ có chút bất mãn: "Chờ ra khỏi đây, tôi cho cậu một con mắt khác."
Đây là sản phẩm cấp thấp của Trung Tâm Cơ Giới, công năng chỉ có một, hạn sử dụng chỉ có 15 năm.
Tư Thần mỉm cười "Cảm ơn.", nhưng trong lòng không hi vọng gì nhiều.
Cậu đã sớm qua độ tuổi chờ mong sự bố thí từ người khác.
Thế nhưng cậu biết bản thân khi cười trông rất đẹp.
Quý Sở Nghiêu dùng một tấm vải sạch lau mặt ngoài của con dao: "Có cần đánh cho cậu bất tỉnh không? Tôi không có thuốc gây tê."
Tư Thần từ chối: "Tôi muốn bảo trì tỉnh táo."
Nếu tiến hóa thất bại, cậu đã hôn mê thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Tư Thần tình nguyện tỉnh táo, chấp nhận đau đớn mà chết đi. Đau đớn cũng là một minh chứng cho sự sống của con người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!