Hoa viên Bình Tây Hầu phủ rất lớn, để không làm phiền đến các chủ tử thì hạ nhân trong phủ đều phải tranh thủ quét dọn vào lúc sáng sớm và hầu như rất ít đi lại vào ban ngày ở đây.
Hơn nữa bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để đi dạo nên cả hoa viên đặc biệt yên tĩnh.
Ngu Ninh Sơ trốn ở phía sau núi giả cũng có thể nghe thấy tiếng gió xuyên qua tán hòe trên đỉnh đầu.
Tống Trì dừng bước trước cổng vòm.
Từ vị trí của Ngu Ninh Sơ chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của hắn nhưng nàng lại có thể nhìn thấy Thẩm Minh Y rất rõ ràng.
Vẻ mặt Thẩm Minh Y không đúng lắm, nàng liên tục nhìn ngó nhìn xung quanh.
Ngu Ninh Sơ chột dạ nên không dám nhìn trộm qua cái lỗ nhỏ nữa mà cả người nép sát vào khối núi giả ở phía sau.
Từ đây nàng cũng có thể nghe được tiếng nói ôn hòa của Tống Trì truyền đến: "Biểu muội cũng đến hoa viên ngắm cảnh à?"
Thẩm Minh Y hơi th ở dốc.
Sau khi xác định xung quanh không có người, nàng mới nhìn Tống Trì ở trước mặt, tiếng hít thở chậm lại nhưng trong mắt dần hiện lên ánh nước.
Tống Trì nhíu mày nói: "Có phải biểu muội gặp phải chuyện gì ủy khuất không?"
Lời nói có vẻ rất quan tâm nhưng hắn vẫn không tới gần Thẩm Minh Y nửa bước, chỉ duy trì khoảng cách ba bước với nàng.
Thẩm Minh Y có rất nhiều ủy khuất, mẫu thân thúc giục nàng gả cho Nhị hoàng tử còn Tống Trì lại chẳng chịu đáp lại nàng.
Hôm qua nàng đã khóc rất lâu, hận không thể lập tức tìm Tống Trì hỏi cho rõ ràng.
Cho dù triệt để mất hết hi vọng còn hơn là tiếp tục chịu dày vò.
Thế nhưng khi Tống Trì thực sự đứng trước mặt nàng, Thẩm Minh Y chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà không có dũng khí trực tiếp hỏi hắn.
Tống Trì chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hai bên.
Cuối cùng, Thẩm Minh Y lau nước mắt, cúi đầu nói: "Trì biểu ca, mẫu thân muội đang lo liệu chuyện hôn sự của muội.
"
Tống Trì nở nụ cười: "Chúc mừng biểu muội.
Biểu muội là người tài đức vẹn toàn, nhất định có thể gả cho một lang quân như ý.
"
Đây là lời chúc cát tường nhưng rơi vào tai Thẩm Minh Y lại giống như nắm đấm ngàn cân của Vương tử Hung Nô vung tới, một đấm này làm trái tim nàng vỡ thành bảy tám mảnh.
Nàng không thể tin, ngẩng đầu lên xác nhận xem đây là lời thực lòng của hắn hay là Tống Trì cũng chỉ là đang gắng gượng cười?
Dưới cổng vòm, Tống Trì nở nụ cười ánh mắt ôn hòa.
Hắn thật sự không thèm để ý nàng có thể sẽ gả cho người khác.
Sự thất vọng và chua xót bất thình lình ập tới khiến Thẩm Minh Y mất đi lý trí, mắt rưng rưng lệ, đôi môi đỏ mọng mím chặt lộ ra vài phần quật cường.
Đột nhiên, Thẩm Minh Y tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Tống Trì hỏi: "Muội thích Trì biểu ca, chẳng lẽ Trì biểu ca không nhận ra sao?"
Sau hòn giả sơn, Ngu Ninh Sơ khiếp sợ nghiêng đầu nhìn qua.
Bình thường khi chơi đùa cùng nhau, mấy cô nương các nàng ai cũng nhìn ra được Thẩm Minh Y thích Tống Trì, biểu tỷ lại thường xuyên lấy chuyện này trêu chọc Thẩm Minh Y khiến nàng ta khỏi không nên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!