Chương 22: Tống Trì Cầm Kiếm Trong Tay Như Thần Tiên Nơi U Cốc Tĩnh Lặng

Edit: Jena

-An

Beta: KaoEva

Bình Tây Hầu năm nay đã bốn mươi tuổi, là võ tướng nổi danh đương triều.

Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng dáng người ông vẫn rắn chắc khỏe mạnh.

Thẩm Trác là người cao lớn nhất trong đám huynh đệ nhưng khi đứng cạnh Bình Tây Hầu chỉ như cây non đứng bên đại thụ mà thôi.

Phía bắc khu luyện võ có một đài quan sát nhỏ, bốn cô nương đang tập trung ngồi ở đó để xem thi đấu.

Thẩm Minh Lam nhìn về phía Bình Tây Hầu, tràn ngập ngưỡng mộ nói: "Đại bá phụ thật uy vũ."

Ngu Ninh Sơ, Tống Tương đều gật đầu đồng ý.

Thẩm Minh Y cũng có cùng quan điểm với họ nhưng từ góc độ lựa chọn trượng phu tương lai nàng lại cảm thấy hình thể của phụ thân mình quá cường tráng, nàng vẫn thích dáng người gầy hơn một chút như ca ca, Tống Trì.

Ánh nắng buổi sáng ôn hòa chiếu khắp khu luyện võ.

Tống Trì một thân võ phục mày trắng đứng chung với các huynh đệ Thẩm gia, bất kể là dung mạo hay khí độ đều hơn hẳn một bậc.

Thẩm Minh Y ngắm không chớp mắt, nàng cảm thấy dù nhìn bao lâu cũng không đủ.

Thần sắc Tống Trì thong dong, đứng yên nhìn Bình Tây Hầu đánh giá từng người bọn họ.

Ông nhìn từ bên trái Thẩm Trác chuyển dần qua đến bên phải Tống Trì.

Sau đó, ông vừa vặn vẹo cổ tay vừa nói: "Đã lâu rồi ta không kiểm tra bài các con, trước tiên các con chạy năm vòng võ trường khởi động sau đó từng người qua so chiêu với ta.

"

Thẩm Mục: "Đại bá, con thấy người không dễ gì mới có được một ngày nghỉ, hay là người đừng động thủ nữa mà để huynh đệ chúng con tự luận bàn với nhau là được ạ.

"

Bình Tây Hầu: "Hôm nay, ta đang cảm thấy ngứa ngáy tay chân nên muốn hoạt động cho giãn gân cốt.

"

Thẩm Dật: "Vậy không bằng để đại ca và Tử Uyên bồi người luyện được không? Chúng con học nghệ không tinh chỉ sợ mới đánh được hai ba chiêu đã bại, như thế sao người có thể tận hứng được."

Bình Tây Hầu: "Không cần lo, hôm nay ta sẽ để tất cả các con đều có cơ hội đánh với ta.

"

Nói xong, ông nhìn về phía Thẩm Khoát như muốn nói còn chuyện gì thì nói nốt đi.

Ánh mắt Thẩm Khoát xoay tròn sau đó liền giả bộ cao hứng nói: "Thật tốt quá, con vẫn luôn muốn được bá phụ chỉ điểm.

Bá phụ là đệ nhất võ tướng nước Đại Chu chúng ta, có biết bao người tập võ nằm mơ cũng muốn được bá phụ dạy dỗ.

Con sinh ra đã ở Thẩm gia, được bá phụ bồi dưỡng từ nhỏ cũng xem như là phúc đức ba đời cộng lại mới được.

"

Nghe Thẩm Khoát vuốt mông ngựa rõ ràng như vậy Thẩm Mục, Thẩm Dật đều ném tới ánh mắt khinh bỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!