Chương 18: Trâm Hoa Mẫu Đơn

Edit: Jena

-An

Beta: KaoEva

Hương Sơn là địa danh leo núi nổi tiếng nhất ở ngoại ô Kinh Thành.

Hầu hết quan to và quý nhân đều thường xuyên đến đây du ngoạn.

Biết được điểm này nên quan địa phương rất quan tâm đ ến việc tu sửa các lối đi, cải tạo các bậc thang leo núi cũng như xây dựng các đình nghỉ mát bên đường để thuận lợi cho việc đi lại và nghỉ ngơi của du khách.

Với những người có sức khỏe kém như Ngu Ninh Sơ thì hầu như mỗi lần đi qua đình nghỉ mát, nàng đều phải ngồi lại chừng một khắc mới có thể đi tiếp được.

Mục đích chuyến đi này của mọi người chỉ là ngắm cảnh nên hầu như ai cũng thong thả vừa đi vừa chờ nàng.

Ngu Ninh Sơ mặc dù rất xấu hổ vì để mọi người phải dừng lại đợi mình nhưng nàng cũng hết cách rồi, sức khỏe nàng chỉ có vậy.

Gió từ trên núi thổi xuống vô cùng mát mẻ.

Nếu đứng từ sườn núi nhìn ra xa liền thấy những mảng phong đỏ rực, đan xen cùng cánh rừng xanh biếc trong vô cùng sống động.

Đột nhiên, một tiếng chim thanh thoát truyền đến từ ngọn cây gần đó.

Tiếng kêu này quá êm tai làm cho mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu tìm kiếm.

Thẩm Mục là người đầu tiên thấy nó.

Đó là một con chim họa mi lông vũ màu nâu, cách bên này hai trượng.

Anh nhìn về phía Tống Trì: "Huynh có thể bắt sống nó được không? "

Mỗi lần lên núi ba huynh đệ đều mang theo cung tên để thuận tiện cho việc săn bắn.

Chim họa mi còn chưa biết nguy hiểm sắp tới gần vẫn thoải mái nhảy múa giữa trời, bay lượn trên cành cây.

Tống Trì liếc mắt về phía họa mi, rồi lại nhìn về phía cánh rừng phong không xa một lần nữa, cười nhạt nói: "Loại họa mi hoang dã này có bắt về cũng rất khó nuôi, không bằng giữ nó ở trong rừng này tự do tự tại hót vang giải sầu cho người hữu duyên.

"

Ngu Ninh Sơ nghe thấy lời này, không khỏi nhìn về phía hắn.

Nghe hắn nói vậy, mọi người cũng không còn ai quan tâm đ ến việc bắt được con chim đó nữa mà di chuyển vào đình nghỉ mát bên cạnh nghỉ chân.

Ba mặt lương đình đều có ghế dựa dài, nhưng Tống Trì không ngồi đó mà lại nghiêng người cạnh vách đá, lưng dựa vào cột đình.

Hắn một chân đặt trên băng ghế, một chân khác lại đặt ở bên ngoài vách đá, vị trí vô cùng nguy hiểm nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm giống như tùy thời có thể theo gió mà đi.

Tống Tương ở ngay cửa vào lương đình nghe Tống Trì nói vậy bèn hỏi: "Từ khi nào ca ca lại tin duyên phận như vậy?"

Ngu Ninh Sơ bỗng dưng nhớ lại cái cớ mình cự tuyệt con rồng mập kia cảm thấy cực kỳ chột dạ.

Tống Trì nhìn muội muội nhưng ánh mắt lại đảo qua tấm màn che của vị tiểu biểu muội nào đó cười cười không nói năng gì.

Thấy nghỉ ngơi đủ rồi, mọi người lại tiếp tục leo núi.

Leo lên được một đoạn, phía trước xuất hiện một khoảng đất bằng phẳng, ở giữa xây dựng một ngôi chùa tên là Bích Vân Tự.

Các cô gái đều muốn tiến vào chùa để dâng hương lễ phật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!