Một vị Phò Mã của Công Chúa bị hưu trở thành đề tài bị bàn tán một thời gian ở Kinh Thành nhưng khi năm mới đến gần, người dân dần dần quên mất nó.
Bởi vì có Hoàng Thượng xét xử vụ án này nên nha hoàn tội nghiệp Xuân Yến đã nhận được năm mươi lượng bạc bồi thường từ Tĩnh Ninh Hầu Phủ.
Nàng mang theo số bạc này trở về nhà, mẫu thân nàng đau lòng nữ nhi nên nhanh chóng mua thuốc cho nữ nhi bồi dưỡng lại thân thể.
Sau đó, có một ngày Xuân Yến nghe tiếng rao bán quen thuộc liền chạy ra ngoài xem, quả nhiên là người bán hàng rong thường xuyên lắc lư ở phụ cận Tĩnh Ninh Hầu Phủ kia.
Người bán hàng rong lén nhét cho nàng một tấm ngân phiếu năm mươi lượng.
Hắn nói ở Kinh Thành có người thiện tâm thương tiếc cho chuyện mà nàng gặp phải nên đặc biệt nhờ hắn mang tấm ngân lượng này đến cho nàng, hy vọng nàng có thể sống thoải mái trong phần đời còn lại.
Năm mươi lượng đủ để Xuân Yến ăn uống đầy đủ cả đời.
Có bạc trong tay, Xuân Yến như được tiếp thêm sức mạnh, cho dù bên ngoài đồn đãi ra sao nàng cũng không quan tâm.
Sang năm mới, nàng thắp hương thầm cầu Bồ Tát phù hộ vị thiện nhân không biết tên kia không tai không bệnh, trường mệnh trăm tuổi.
Năm nay, Đoan Vương Phủ mở tiệc tất niên vào ngày hai mươi tám tháng Chạp.
Tống Thấm bị bắt hưu phu nên cáo bệnh không đến.
An Vương Phi Thẩm Minh Y đang thủ tiết nên không nhận được thiệp mời của Đoan Vương Phủ.
Nhưng Ngu Ninh Sơ nghe Thẩm Minh Lam nói Thẩm Minh Y đã bắt đầu qua lại với một số người, có khi nàng sẽ đến Phủ người khác để tham gia hội hoa xuân, hoặc nàng sẽ tổ chức tiệc trà ở trong Vương Phủ của nàng.
Người nàng cũng không còn gầy trơ xương như trước, diện mạo đã khôi phục mỹ mạo như xưa nhưng lại thiếu đi phần kiêu ngạo.
Ngu Ninh Sơ cũng không quan tâm đ ến cuộc sống hiện tại của Thẩm Minh Y, chỉ cần nàng ta đừng đến tìm nàng gây phiền toái là được, nàng ta sống như thế nào đều không liên quan đến nàng.
Khang Vương Phủ bên kia, thân thể Khang Vương Phi nặng nề không tiện ra ngoài nên hôm nay chỉ có một mình Khang Vương đến.
Tuy rằng, chứng bệnh co giật chưa phát tác thêm lần nào nữa nhưng Khang Vương vẫn gầy hơn trước rất nhiều, mặt mũi lúc nào cũng nở nụ cười ôn hoà.
Sau đó, Tống Tương lặng lẽ nói với Ngu Ninh Sơ rằng trước kia nàng từng tưởng tượng Vong Trần tiên sinh chính là người mang khí chất vừa tang thương vừa ôn hoà nho nhã như Khang Vương, chẳng qua tuổi tác thì hơn gấp đôi hắn.
Ngu Ninh Sơ hỏi: "Vậy rốt cuộc muội có hài lòng với vị Vong Trần tiên sinh trong Phủ của muội không?"
Tống Tương hừ nói: "Không hài lòng thì như thế nào, không phải muội đã gả cho hắn rồi sao, còn làm gì được nữa."
Ngu Ninh Sơ không thèm tin lời nàng nói, sự ân ái của Tống Tương và Từ Giản đã sớm truyền ra khắp Kinh Thành.
Năm mới vừa qua Tết Thượng Nguyên, Khang Vương Phủ đã đưa tin tức đến nói Khang Vương Phi thuận lợi sinh ra một nhi tử.
Ngu Ninh Sơ tính toán thời gian đoán được Khang Vương Phi sinh non, theo lý mà nói thì Khang Vương Phi sẽ sinh hài tử vào tháng hai.
May mắn lúc nàng tham gia lễ tắm ba ngày của hài tử phát hiện tiểu oa tử không gầy như nàng dự liệu mà thân hình không sai biệt lắm với Tiểu Quận Chúa nhà nàng.
Có thể tưởng tượng được, nếu Khang Vương Phi sinh đủ tháng thì hài tử này ít nhất phải nặng đến bảy tám cân.
Đến tham dự lễ, nàng và Tống Trì tặng một cái khóa trường mệnh bằng vàng đỏ.
Ngoài ra, nàng còn mang theo nữ nhi đến xem lễ.
Tiểu Quận Chúa Minh Châu mặc một thân y phục màu đỏ mang ý nghĩa vui mừng.
Nàng còn chưa biết bò nhưng đã có thể tự ngồi được Ngu Ninh Sơ đem nàng đặt ở bên cạnh Đường đệ.
Tiểu Quận Chúa liền nhìn đệ đệ không chớp mắt, ánh mắt tuần tra khắp người đệ đệ, nhìn nhìn một lúc nước miếng lại bắt đầu chảy ra từ khoé miệng được Ngu Ninh Sơ kịp thời lau sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!