5 năm sau…
Tại biệt thự Lục Gia,
Tô Dịch Nhi đang nằm trên giường thì bị đánh thức bởi giọng nói ngọt ngào văng vẳng bên tai. Rõ ràng là Lục Nam Thành đang nằm ôm cô nhưng tại sao cô lại nghe thấy giọng trẻ con nhỉ? Cô mở mắt, lấy tay dụi dụi, bỗng dưng nhìn thấy hai nhóc con một trai một gái đứng bên giường nhìn cô với ánh mắt long lanh.
Hai nhóc này là…à quên, là con của cô, cô quên mất mình đã có hai đứa con, sinh đôi một trai một gái. Đứa trai là anh tên Tiểu Mạnh, đứa gái là em tên Tiểu Thanh.
"Mẹ, mẹ,…dậy đi, dậy chơi cùng con và anh"
Tiểu Thanh một tay ôm gấu bông, một tay nắm lấy ngón tay cô vung vẩy. Còn Tiểu Mạnh đứng bên cạnh, khuôn mặt không cảm xúc, dường như bị ép lôi vào đây vậy.
Cô rất muốn dậy để chơi cùng hai nhóc nhưng cả người cô bị anh ôm chặt, người đàn ông nằm bên cạnh tuy vẫn đang ngủ nhưng cứ ôm khư khư lấy cô, với lại…cả hai đang không mặc đồ, nếu để hai đứa trẻ trông thấy thật xấu hổ.
"Tiểu Thanh, con chơi cùng anh một chút, tí nữa mẹ sẽ dậy chơi cùng con"
Tiểu Mạnh biết ý, quay sang bảo em gái:
"Nếu em còn không ra ngoài, ba tỉnh dậy sẽ cho hai chúng ta một trận vì làm phiền mẹ đấy"
Tiểu Thanh nhìn anh trai, môi mím chặt, không lỡ ra ngoài.
"Vậy xíu nữa mẹ nhớ chơi với Tiểu Thanh đó"
"Được rồi, mẹ hứa"
Nghe lời hứa của cô, Tiểu Thanh mỉm cười, cầm tay anh trai dắt ra ngoài. Trước khi ra khỏi, Tiểu Mạnh còn không quên đóng cửa lại và nói:
"Chúc ba mẹ ngủ ngon"
Lời chúc của thằng bé đúng là nhiều ẩn ý. Là sinh đôi nhưng một đứa thì mè nheo, hay khóc nhè còn một đứa thì như ông cụ non vậy, trưởng thành hơn cả ba mẹ nó.
Cô khẽ thở dài, đột nhiên cánh tay anh chuyển từ bụng lên phía trên khiến cô giật mình:
"Lục Nam Thành, anh làm cái gì vậy?"
Thì ra anh đã tỉnh dậy nhưng là giả vờ ngủ, bàn tay hư hỏng bắt đầu làm chuyện xấu, anh ghé sát vào tai cô làu bàu:
"Đang thắc mắc vì sao Tiểu Mạnh lại thông minh và chững chạc phải không?"
"Anh đọc được ý nghĩ của em sao?"
"Đương nhiên, Tiểu Mạnh là con trai anh, nó thông minh và chững chạc giống y ba nó"
Cô quay sang đấm vào ngực anh một cái rõ đau.
"Nếu không phải đêm qua anh đè em ra thì sáng nay em đã có thể dậy chơi cùng hai đứa nó, cũng không bị Tiểu Mạnh chỉ trỏ như vậy. Đúng là em chưa làm tròn trách nhiệm người mẹ"
Anh đưa tay nhéo vào má cô:
"Em còn biết mình đã làm mẹ sao? Nhiều lúc anh thấy em còn trẻ con hơn cả con em"
"Cái gì? Không thèm nói với anh"
Cô giận dỗi quay mặt đi. Đột nhiên anh vùng dậy, nằm đè lên cô.
"Lục…Lục Nam Thành anh…"
"Em thích chơi với con như vậy thì chúng ta làm thêm vài đứa nữa"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!