Hoàng Mặc Dương không chịu thua Garrick, lên mặt bật lại ông ta:
"Nếu tôi chết thì ông cũng phải chết, ngài Garrick chẳng phải ông không còn chỗ dựa rồi sao?"
"Hoàng Mặc Dương, cậu nghĩ Garrick này dễ chịu thua vậy à"
"Ông không dễ thua thì tôi cũng vậy, cứ chờ đó để xem ai mới thua cuộc trước"
Nói xong Hoàng Mặc Dương xoay gót rời đi. Bộ dạng ngạo nghễ của hắn quả thật rất chướng mắt. Garrick đứng nhìn theo còn không quên nhổ nước bọt khinh bỉ:
"Ta khinh…"
…
"Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra"
Tiếng đập cửa và tiếng hét lớn của James vang lên trong một căn nhà hoang. Một tên đàn em đứng bên ngoài nhỏ nhẹ nói vọng vào:
"Thiếu gia, chúng tôi không thể thả cậu ra được"
"Mau đưa ba tôi tới đây, tôi muốn gặp ông ấy"
Chưa kịp đợi tên kia trả lời Devil đã xuất hiện.
"Lão…lão đại"
Devil phất tay ra lệnh tên kia lui xuống rồi sai người mở khóa cửa. Cửa mở, James tưởng mình đã được thả nhưng nào ngờ lại không thoát được.
"Ba"
"Con muốn gặp ba sao? Ở yên trong này là điều tốt nhất cho tính mạng hiện tại của con, còn muốn chạy nhảy đi đâu nữa"
James đột nhiên quỳ xuống đất bám lấy quần của Devil cầu xin:
"Ba à, ba từ bỏ giấc mộng chiếm được kho vũ khí hạt nhân đi. Nếu ba còn muốn tiếp tục chắc chắn sẽ rất nguy hiểm"
"Thằng bé ngốc này, trong tay ba đã có chìa khóa khởi động vì vậy chiếm được kho đó là rất dễ dàng"
"Nhưng bọn họ đã tăng cường mai phục bảo vệ chỉ chờ ba tới sẽ ra tay"
"Đừng lo. Con cứ ở yên đây là được, đợi ba toàn thắng trở về ba nhất định sẽ đón con"
Devil xoay người rời đi, không hiểu tại sao James lại có cảm giác như lần cuối gặp ba mình vậy. Cảm giác nôn nao, sợ hãi khó tả…
Cạch!
Cánh cửa lại đóng lại và được khóa chặt ở bên ngoài. James đứng lên ngồi phịch xuống ghế thở dài:
"Mình thật sự muốn biết bây giờ Giản Đan thế nào rồi" …
Vài ngày sau ở bệnh viện,
Giản Võ đang được điều trị trong bệnh viện sau khi được Giản Phong cứu khỏi căn cứ của BlackWolf. Từ khi ba cô mất tình trạng sức khỏe của Giản Võ cũng ngày càng tồi tệ. Giản Đan ngồi cạnh giường bệnh của ba những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống vô tình để Giản Phong nhìn thấy. Giản Phong tới bên cạnh vỗ vai em gái:
"Ba sẽ không sao đâu, ông ấy rất kiên cường sẽ nhanh tỉnh lại thôi"
"Em sợ…sợ ba sẽ ra đi…giống như bác Tô"
Giản Phong ôm lấy em gái, cảm nhận được hơi ấm dễ chịu của anh trai Giản Đan òa lên khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!