Dù bị Giản Phong đe dọa bằng súng nhưng James lại không hề tỏ ra sợ hãi, còn Giản Đan thì cuống cuồng cố gắng bảo vệ James cho bằng được. Giằng co một lúc đột nhiên đám người áo đen từ đâu xuất hiện bao quanh ba người họ.
Để đề phòng Giản Phong ngay lập tức đã bắt lấy James, một tay giữ chặt người James tay còn lại cầm súng chĩa vào đầu James. Giản Đan đứng bên cạnh liên tục sợ sệt liệu hôm nay có thể rời khỏi nơi này an toàn không?
"Tất cả đứng yên nếu không tôi sẽ bắn chết hắn"
James không hề có ý định chạy trốn nhưng vẫn hét lên:
"Nếu các người qua đây anh ta sẽ giết tôi, cứ nghe theo lời anh ta đi"
Ý của James là không muốn bọn chúng làm khó Giản Phong nhưng Giản Phong lại hiểu lầm ý tốt đấy, sau khi nghe câu nói đó của James lại cười khẩy:
"Ham sống sợ chết, đúng là cá mè một lứa"
James cũng không phản bác mặc dù mọi chuyện không phải như vậy. Đám người kia đứng yên tại chỗ vì sợ Giản Phong sẽ bóp cò.
"Mau thả thiếu gia ra bằng không các người sẽ không thoát khỏi đây được đâu"
- một tên to con lên tiếng.
Giản Phong mỉm cười ghé vào tai James nói nhỏ:
"Mau đưa tôi đến chỗ ba tôi bị giam giữ, cậu phải cắt đuôi được cái đám người kia nếu không…tôi sẽ giết cậu ngay tại đây"
James đồng ý. Cả ba bắt đầu di chuyển đến tầng hầm. Đám người kia thấy vậy liền bám theo nhưng đi được vài bước James đã hét toáng lên:
"Các ngươi lùi lại đằng sau không được bám theo"
"Nhưng thiếu gia…"
Ta sẽ không sao đâu, bọn họ an toàn rời đi thì ta cũng an toàn, lùi lại"
"Vâng…"
Bọn chúng ngoan ngoãn nghe theo lời của James. Nhanh chóng cắt đuôi được đám người ngoan cố ấy, Giản Phong tìm được nơi ba mình bị giam giữ.
Bằng!
Chiếc khóa bằng sắt ở trên cửa rơi xuống, Giản Phong mở cửa bước vào. Trong căn phòng tối Giản Phong nhìn thấy ba mình đang lim dim tựa đầu vào tường.
"Ba, ba có sao không?"
Giản Võ từ từ mở mắt hơi thở yếu ớt cố gắng nhìn người ở phía trước mặt mình. Một lúc sau ông mới nhận ra là Giản Phong:
"Giản…Phong. Con đến rồi đấy à?"
Ngay lập tức Giản Phong đỡ ba mình lên lưng cõng ông mau chóng rời khỏi đây. Trước khi đám người kia kéo tới phải nhanh chóng chạy trốn, Giản Phong nói với em gái:
"Gửi định vị cho cảnh sát nơi này đi, trong căn cứ chỉ còn ít tên bảo họ mau chóng kéo đến phong tỏa"
Chạy đến được cửa sau Giản Phong đưa ba mình lên xe trước. Giản Đan đang nắm tay James kéo đi thì đột nhiên lại bị giữ lại, Giản Đan quay sang hỏi:
"Sao lại không chạy tiếp?"
James ngập ngừng, ngó lại nhìn căn cứ, giọng nói trầm buồn:
"Dù gì nơi này cũng là nơi tôi lớn lên"
"James, nếu bây giờ anh không rời đi thì chỉ có con đường chết"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!