Chương 46: Kế Hoạch Trao Đổi

Những lời đe dọa của anh chả là gì đối với một kẻ như Hoàng Mặc Dương, hắn nghe xong chỉ cười trừ:

"Phải, phải. Quế Hoa chỉ là một phản đồ thảm hại không đáng để Hoàng Mặc Dương này nhắc đến"

Anh lúc này không thể nhịn được thêm một lần nữa lao đến đánh liên tục vào mặt Hoàng Mặc Dương. Nhìn hai người họ vật lộn đánh nhau trên đất cô vội vã vào can ngăn:

"Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa"

Cuối cùng với sức mạnh nhỏ bé của cô cũng ngăn được anh đánh chết người. Anh đánh hắn tới nỗi tay đỏ lên và chảy máu. Còn Hoàng Mặc Dương, bị anh đánh bán sống bán chết nằm lăn ra đất.

"Sao em không để anh giết chết hắn?"

- anh lớn tiếng.

"Anh đánh chết hắn thì được gì chứ? Chẳng lẽ anh muốn ngồi tù chỉ vì một người như Hoàng Mặc Dương sao?"

Nghe lời khuyên ngăn của cô anh mới bình tĩnh trở lại. Thấy Hoàng Mặc Dương nằm bất động trên nền đất cô sợ hắn sẽ chết thật, thấy vậy anh bèn nói:

"Hắn không chết được đâu, mạng hắn còn lớn lắm. Đi thôi, chúng ta về nhà"

Anh kéo tay cô rời đi. Sau khi họ đi mất, Hoàng Mặc Dương mới từ từ tỉnh dậy. Hắn lấy tay lau máu rồi đứng dậy, lẩm bẩm:

"Lục Nam Thành, đáng chết!"

[…]

Về tới nhà, anh đã lập tức lên phòng và đóng rầm cửa lại. Cô nhanh chóng lấy hộp cứu thương mini gõ cửa phòng anh:

"Mở cửa cho em đi"

"Anh muốn ở một mình, em về phòng đi"

"Anh đang bị thương, để em băng bó cho anh rồi em sẽ về phòng"

Nghe cô nói mình bị thương anh mới chợt nhớ đến vết thương trên tay của mình. Anh cúi xuống nhìn vết thương đang chảy máu bèn đứng dậy mở cửa cho cô. Cửa mở, cô vội vã đỡ anh ngồi xuống giường cẩn thận mở hộp đồ rồi lau vết thương cho anh. Từng động tác của cô rất chuyên nghiệp khiến anh rung động:

"Cảm ơn"

"Anh còn biết nói cảm ơn sao? Đừng lúc nào cũng nóng tính như thế lỡ anh xảy ra chuyện gì thì em biết làm sao đây?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô anh liền mỉm cười. Sau khi băng bó xong, cô thu xếp đồ chuẩn bị ra khỏi phòng thì bị anh kéo lại, sợ ảnh hưởng đến vết thương nên cô đã không phản kháng cả hai người ngã xuống giường cô nằm đè lên người của anh.

"Lục…Lục Nam Thành, anh làm cái gì thế? Tay anh đang bị thương đấy"

"Nhưng có em ở bên cạnh thế này anh không cảm thấy đau nữa"

"Cái gì? Chẳng phải vừa nãy anh còn nói là muốn ở một mình sao?"

"Không, anh thay đổi ý rồi…"

Ngay lập tức anh vật cô nằm xuống giường, kéo hai tay cô lên trên đầu rồi giữ chặt lấy nó. Cô đỏ mặt:

"Anh…anh đừng có làm càn"

"Tô Dịch Nhi, đêm hôm trước em còn tự chủ động thế mà bây giờ đã đỏ mặt rồi sao?"

"Buông em ra đi"

"Không bao giờ"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!