Chương 17: Xuân Dược

Giản Phong kéo cô tới một nơi vắng vẻ không có người để nói chuyện.

"Anh nghe nói nghi phạm bị sát hại ngay tại sở cảnh sát"

Cô gật đầu:

"Uhm…bọn khốn đó, chẳng sợ ai cả. Bọn chúng lo mình sẽ bị lộ nên mới giết người bịt đầu mối"

"Dịch Nhi này…"

"Vâng"

Giản Phong ấp úng ngập ngừng không nói lên lời.

"Có chuyện gì vậy?"

- không thấy Giản Phong nói gì cô mới hỏi.

Giản Phong đột nhiên cầm lấy tay cô.

"Dạo này em thế nào? Lục Nam Thành có làm khó em không?"

"Anh yên tâm, anh ấy rất tốt với em"

"Vậy sao? Vậy thì…anh yên tâm rồi"

Nghe giọng điệu của Giản Phong dường như đang buồn vì điều gì đó cô biết nhưng không tiện hỏi. Cô quay đầu nhìn về phía chiếc xe bèn gấp gáp:

"Nếu không còn gì thì em đi đây, gặp lại anh sau"

Cô chạy đi, đến chỗ xe thì phóng một mạch. Đến khi không thấy cô nữa Giản Phong mới hết bơ phờ. Giản Đan thấy anh mình có vẻ không được vui khi cô rời đi bèn đi đến hỏi:

"Nếu anh muốn giữ chị ấy ở lại vậy tại sao không nói ra?"

Giản Phong lấy lại tinh thần:

Haizzz, cô ấy muốn đi thì có nói cũng chẳng giải quyết được điều gì"

"Anh thích chị ấy có phải không?"

Đột nhiên Giản Phong đứng chựng lại sau khi nghe câu hỏi ấy. Dường như bị nói trúng tim đen.

"Giản Đan…"

"Nếu anh còn không nói ra là anh thích chị ấy thì…chị ấy sẽ bị Lục Nam Thành đó cướp mất đấy. Em thấy họ rất thân thiết"

"Đừng nói nữa, anh và Dịch Nhi... chỉ là…"

"Em chỉ nói với anh vậy thôi. Em là em gái anh đương nhiên là hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì mà"

Giản Phong bật cười quay lại ôm lấy cổ Giản Đan.

"Thôi nào, chúng ta về thôi. Ba đang đợi"

Tối hôm ấy, cô uống rượu ở quán bar C

-Night. Hoàng Mặc Dương và người của hắn lại tới đây, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô hắn đã nhận ra cô. Nhìn thân hình hoàn hảo đang ngồi ở quầy rượu ấy Hoàng Mặc Dương không thể nào rời mắt, hắn đưa tay ra nói với đàn em:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!