Chương 6: Bí mật

Mẹ Thẩm gắp hai cái đùi gà to bỏ vô chén của Lương Ly.

Sắc mặt Trương Ái Ngọc hơi đổi, Thẩm Hiểu Quân liền gắp một cái cánh cho vợ, còn mình thì ăn cái đầu gà.

Bảo Trân gặm cái chân gà nhỏ xíu, vừa cười vừa hỏi: "A Ly, ở bên Tân Cương mấy người có ăn gà hông?"

Lương Ly đáp: "Mẹ con tự nuôi gà đó, toàn là gà con từ bên Liên Xô đem về, lông trắng, mào đỏ, mỏ nhọn vàng, dữ lắm, biết đập cánh bay lên mổ vô đầu người, thịt ăn cũng đặc biệt thơm. Có lần mẹ nuôi cả chục con, mà gặp trận dịch gà, chỉ một đêm chết sạch."

Bảo Trân nói: "Chị ấy thiệt là giỏi nha!"

Lương Ly nhắc tới mẹ liền hứng hẳn lên: "Đương nhiên rồi! Mẹ ngoài đi làm còn vô rừng nguyên sinh chặt cây, mùa đông thì đục băng bắt cá, đào hầm để rau, xây tường lửa… cái gì cũng làm hết."

Bảo Trân nói: "Vậy chị cả……"

Mẹ Thẩm sớm đã nghe mà rơm rớm nước mắt, nghiêm giọng quát: "Ăn uống không lo, suốt ngày cái miệng không ngừng được phải không, không ăn thì cút!"

Bảo Trân bực dọc lầm bầm: "Mỗi lần nhắc tới chị cả, mẹ lại y như thần kinh vậy."

Thẩm Hiểu Quân trừng mắt: "Còn nói nữa, ngứa da muốn ăn đòn hả?!"

Bình thường Trương Ái Ngọc sẽ đứng ra hòa giải, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại chẳng nói một lời, nét mặt ngẩn ngơ.

Trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn, chỉ nghe cái quạt máy quay phành phạch.

Lương Ly gặm cái đùi gà, thấy không thơm bằng gà kho mẹ nấu.

Từ nhà nào đó vẳng ra tiếng ca:

Đời người vốn đã nhiều phiền não, thêm một lần nữa thì có sao,

Nếu không có những phút đau khổ biệt ly, bạn sẽ chẳng biết trân quý mình…

Ngoài cửa lưới có người gõ hai cái lên khung: "Bảo Trân, Bảo Trân có đó không?"

Bảo Trân không trả lời.

Thẩm Hiểu Quân ngồi gần cửa nhất, nghiêng đầu thò nửa người ra: "Tuyết Cầm? Vô đi, vô ăn cơm luôn!"

Tuyết Cầm ở lầu hai, là chị của Trần Hoành Sâm, cô giáo mầm non ở Hồng Tinh.

Cô cười nói: "Em ăn rồi. Bảo Trân đâu, qua nhà em coi tivi, Người Trong Hành Trình bắt đầu rồi."

"Đi liền!"

Bảo Trân quăng đũa, chạy đi rửa tay lau miệng.

Mẹ Thẩm dặn: "Xem xong thì về ngay, trong nhà còn có người đi ca đêm đó!"

Bảo Trân trừng mắt đảo tròng, chẳng phải vừa rồi kêu cô cút sao!

Lương Ly nghe rõ ràng tiếng rầm đóng cửa, rồi bước chân lộp bộp chạy xuống lầu.

"Ăn nhiều rau vô, tóc mới đen mượt."

Mẹ Thẩm gắp một đũa rau dền cơm bỏ vô chén cô, hạt cơm trong chén liền nhuộm thành màu đỏ tím.

Thẩm Hiểu Quân lại đi múc thêm chén cơm, lấy lọ tương bát bảo cay hôm qua còn dư, không ăn hết thì sẽ lên men mất ngon.

Cuối cùng Lương Ly húp sạch một chén canh gà nổi đầy mỡ vàng, đứng dậy xuống bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!