Ăn cơm tối xong, Trương Ái Ngọc thu dọn đồ dùng rửa ráy và quần áo thay, dắt Lương Ly ra phòng tắm công cộng tắm gội. Mẹ Thẩm gọi Thẩm Hiểu Quân lại bên mình, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho anh: "Bảo Trân đã rút bốn mười ngàn, nói nhiêu đó đủ rồi, còn dư mười ngàn này thì để cho tụi con."
Thẩm Hiểu Quân nhíu mày: "Con bé không hiểu chuyện, con nhiều mười ngàn ít mười ngàn có gì khác biệt, nó ở nước ngoài, người lạ đất lạ, thêm mười ngàn cũng giúp được nhiều việc."
Mẹ Thẩm buồn bã: "Mặc nó đi! Người ta lớn rồi, cánh cứng rồi, nào còn chịu nghe lời chúng ta, phúc hay họa, đành phó mặc trời định!"
Thẩm Hiểu Quân mở sổ tiết kiệm, rớt ra một tờ giấy gấp vuông, anh mở ra xem, khóe môi liền nhếch lên. Mẹ Thẩm nghi hoặc: "Cười gì đó?"
"Giấy nợ em gái viết, cả vốn lẫn lãi tính toán rõ ràng."
"Anh em ruột tính toán sòng phẳng, nên viết!" Mẹ Thẩm lại lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm khác, nói: "Chị cả nghe Bảo Trân sắp đi nước ngoài, gửi mười ngàn tới, Bảo Trân không chịu lấy, con cầm mà dùng."
Thẩm Hiểu Quân cũng không lấy: "Mẹ cứ để dành, sau này A Ly còn cần tiền." Anh tiện tay bật tivi, đang chiếu kịch Tế Công, hát: "Giày rách, mũ rách, cà sa trên người cũng rách." Gần đây mẹ Thẩm mê diễn viên Du Bổn Xương đóng vai Tế Công, bà ngồi lên sofa, vừa ăn nửa bịch đậu ngũ hương, hiếm khi tâm trí lơ đãng.
Cửa lưới "rầm" một tiếng, Lương Ly tóc ướt xõa ra, khuôn mặt nhỏ đỏ hây hây, tay cầm một túi bánh chạy đến trước mặt Thẩm Hiểu Quân: "Cậu, cậu xem cái này là gì?"
"Chân hổ nướng!" Thẩm Hiểu Quân bẻ một miếng bỏ vào miệng: "Giờ gần như chẳng còn thấy ai bán nữa."
Anh lại hỏi Trương Ái Ngọc mua ở đâu.
Trương Ái Ngọc vừa vò khăn vừa nói: "Là sư phụ A Phát bán bánh nướng, còn sót chút than, nướng mấy cái chân hổ để ăn, bị em xin được hai cái. Ông ấy nói món này khói nhiều, lửa nhỏ, lại tốn công tốn thời gian, ngày xưa chỉ bán ba xu một cái, chẳng ai chịu bỏ công làm nữa."
Mẹ Thẩm cũng nếm thử, lắc đầu: "Vị thường thôi! Hồi xưa ở đường Hoàng Pha Nam có một sư phụ già làm chân hổ, mới gọi là vừa ngon vừa đẹp, thơm ngọt giòn mềm, bề mặt nướng vàng óng ánh đỏ au, từng cái từng cái y như chân con hổ nhỏ, mũm mĩm đáng yêu, mãi không tìm được người nối nghiệp, chỉ vì cực quá, chẳng ai chịu học, sau lão chết, nghề này cũng thất truyền."
"Giờ phát triển nhanh quá, ngày nào cũng đổi khác." Thẩm Hiểu Quân nói: "Đừng nói chân hổ, cái xe ba bánh còn gọi là mai rùa, năm ngoái con còn thấy ở bên ga xe lửa, trong hẻm thỉnh thoảng có chạy qua, năm nay thì không còn thấy nữa. Còn xe Cự Long (xe điện), giờ chỉ còn tuyến 126 còn vài chiếc, chắc mấy hôm nữa cũng phải thay hết."
Trương Ái Ngọc cười nói: "Còn lò nước sôi nữa đó, mẹ em bên khu Hồng Khẩu trong hẻm vẫn còn thấy, chỗ này thì lâu rồi không có."
Trong lòng Thẩm Hiểu Quân chua ngọt đan xen, thời đại này đang đổi thay, từng bước tiến vùn vụt về phía trước, mỗi ngày mỗi khác, cơ hội cũng nhiều, mà đúng lúc tuổi trẻ của bọn họ bị cuốn vào trong, hoặc thuận dòng dũng tiến, hoặc như cát bùn bị dòng nước nhấn chìm, tất cả đều xem lựa chọn của chính mình!
Điểm thi vào cấp ba của Kiều Vũ đã có. Buổi tối hóng mát trong hẻm, mẹ Kiều mang bánh Định Thắng đến cho mọi người thưởng thức, có người hỏi: "Kiều Vũ thi được thế nào?"
Mẹ Kiều giấu không được niềm vui, cười đáp: "Thi cũng tạm, đứng thứ nhất trường Thanh Hoa, được trường Lô Loan nhận vào học."
"Ôi chao, giỏi quá, hẻm mình ra được trạng nguyên rồi." Mọi người ào ào chúc mừng.
Mẹ Thẩm kéo bà ngồi xuống bên cạnh, mẹ Trần cũng thong dong ngồi lại, mỉm cười nói: "Chị vất vả không uổng! Kiều Vũ thật sự làm chị nở mày nở mặt."
Lương Ly, Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ ngồi quây lại ăn dưa hấu, con mèo hoa của bà Lý nuôi cứ quanh quẩn dưới chân họ, Lương Ly chỉ nó: "Các anh tin không, con mèo này còn ăn hạt dưa hấu nữa đó."
Trần Hoành Sâm không tin, cậu nhón một hạt vứt xuống đất, thấy con mèo cúi xuống ngửi ngửi, rồi dựng đuôi bỏ đi khinh khỉnh, cậu lập tức nhe răng cười to, xem thử cô nói thế nào cho xuôi.
Lương Ly đỏ mặt cãi: "Em mà nói dối thì em là cháu của anh." Trần Hoành Sâm ừ một tiếng: "Ngoan, cháu!"
Kiều Vũ đúng lúc xen vào: "Con mèo đó ăn hạt dưa là thật, tôi cũng từng thấy một lần."
"Nghe chưa!" Lương Ly bật cười, gắp miếng dưa to nhất cho Kiều Vũ, Trần Hoành Sâm thì cười hì hì, móc trong túi quần ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng: "A Ly, ăn không!"
Sao lại không ăn… không ăn thì uổng quá! Lương Ly giật lấy, bóc vỏ kẹo nhét ngay vào miệng, còn được đà đòi thêm: "Em thích ăn nhất là kẹo nhân chocolate."
Kiều Vũ thở dài một tiếng, tự nhiên thấy tức tối vì cô không biết tự trọng.
Mẹ Thẩm hỏi: "Kiều Vũ, nghỉ hè có dự định gì không?"
Kiều Vũ lễ phép trả lời: "Nghỉ hè con định ôn trước chương trình lớp 10, còn định đến trường dự bị Tiến Bộ học tiếng Anh, thi TOEFL!"
Mọi người đều tấm tắc khen cậu tuổi trẻ mà có chí. Mẹ Kiều vừa cười vừa than: "Tôi có hỏi rồi, học tiếng Anh tốn tiền không ít, biết làm sao, nó đã muốn học, thì dù có phải bán nồi bán chảo, tôi cũng phải ủng hộ nó cho bằng được!"
Mẹ Thẩm lại hỏi Trần Hoành Sâm: "Con định nghỉ hè thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!