Chương 40: Lưu manh

Thẩm Hiểu Quân gọi Lương Ly lại bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị nói: "Ngoại nói không sai chút nào, con đã là cô gái lớn rồi, không thể tùy tiện đi hôn con trai. Xã hội ngoài kia có rất nhiều tên du côn, A Ly xinh đẹp, bọn họ muốn chiếm hời của con, không chỉ đưa kẹp tóc thôi đâu, còn có thể cho con rất nhiều tiền, vàng bạc châu báu, nhà cửa xe cộ, con muốn gì bọn họ cũng cho."

Lương Ly nghiêng đầu lắng nghe, có chút không tin: "Chỉ vì con hôn một cái, mà sẽ cho con nhà cửa xe cộ sao?" Vậy thì thật là có lợi cho Trần Hoành Sâm quá rồi.

Thẩm Hiểu Quân đưa tay lau mặt: "Bọn họ đương nhiên không chỉ muốn hôn một cái, mà còn muốn thân thể của con, chơi chán rồi lại vứt bỏ…" Trương Ái Ngọc giẫm mạnh chân anh, càng nghe càng thấy nói bậy, cô kéo Lương Ly ngồi nghiêng trên đùi mình: "Bên ngoài không chỉ có du côn, còn có cả công tử ăn chơi, chuyên hại phụ nữ, lúc thích thì chiều chuộng, muốn gì có đó, đến khi chán rồi thì đánh đập mắng chửi, sau cùng lại đá đi, khiến con đau khổ buồn bã đến chết đi sống lại.

Cho nên A Ly phải học cách tự bảo vệ mình, không được dễ dàng thân cận với họ, bị chiếm hời, hôn má, hôn môi, s* s**ng, nắm tay, c** q**n áo, tất cả đều không được."

Lương Ly hỏi: "Trần Hoành Sâm cũng không được sao?" Thẩm Hiểu Quân nhíu chặt lông mày: "Càng phải đề phòng nó nghiêm ngặt, nếu ở thời xưa, con hôn nó một cái thì phải gả cho nó làm vợ rồi!"

Lương Ly sợ đến giật nảy mình: "Con không thèm lấy anh ấy làm chồng đâu!"

Bảo Trân ở bên nghe nãy giờ, nhịn không được lên tiếng bất bình: "Sao vậy, Trần Hoành Sâm chẳng phải rất tốt sao! Con trai nhà địa chủ mà đâu có ngốc nghếch gì!"

Thẩm Hiểu Quân nói: "Mày chỉ nhìn vào mấy đồng tiền nhà nó thôi, chờ A Ly lớn lên, ngoài kia còn nhiều nhà giàu sang hơn nhà họ Trần gấp bội, lúc đó xếp hàng kéo đến nhà chúng ta cầu hôn! Vinh hiển biết bao nhiêu." Nói xong, anh tiện tay mở tivi, trên màn hình đang chiếu Anh Hùng Xạ Điêu.

Bảo Trân quay sang Trương Ái Ngọc nói: "Thằng cha này bệnh nặng lắm rồi! Đầu óc cháy hỏng hết cả!"

Lương Ly lại hỏi: "Thế nào là công tử ăn chơi?"

Thẩm Hiểu Quân đáp: "Chính là mấy đứa con nhà giàu ở Thượng Hải bây giờ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, tán gái kết bạn, thích mới nới cũ, chẳng có cái gì là chắc chắn." Anh cảm thấy nên nói cho hình tượng hơn: "Giống như Trần Hoành Sâm vậy đó, dùng kẹp tóc để lừa con hôn một cái, chính là công tử ăn chơi! Nhớ kỹ chưa?"

"Lại nói bậy bạ nữa rồi!" Trương Ái Ngọc đánh anh một cái, rồi chỉ vào tivi cười: "Trong đó có Âu Dương Khắc, hắn chính là công tử ăn chơi."

Lương Ly vốn ghét Âu Dương Khắc, nên nghiêm túc ghi nhớ lời họ nói.

Bảo Trân có thói quen ăn khuya, cô xách nồi inox ra ngoài mua hoành thánh xào. Đi xuống đến tầng ba, bỗng nghe có tiếng bước chân, ngẩng xuống thì thấy Tuyết Cầm đang đi lên, muốn tránh cũng không kịp, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi ngượng ngập.

Bóng đèn như một trái lê treo ngược, tỏa ra ánh sáng vàng mờ mịt, Bảo Trân cứng đầu bước tiếp xuống cầu thang, Tuyết Cầm cúi đầu không nói, khi hai người đi lướt qua nhau, Bảo Trân nghe thấy một tiếng "hây" ngắn gọn, liền nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Tuyết Cầm cũng đang nhìn mình, chẳng hiểu sao lại cùng lúc thở phào, rồi mỉm cười với nhau. Tuyết Cầm đưa cho cô một túi lụa nhỏ: "Đây là băng đô và kẹp tóc tặng A Ly, lúc nó đi quên cầm theo."

Bảo Trân mở túi nhìn qua: "A Ly sao lại hôn má Hoành Sâm vậy?"

Tuyết Cầm nhịn không được bật cười: "Hoành Sâm chọn được một cái kẹp tóc, thấy A Ly thích lắm, nên nói có thể tặng, nhưng phải hôn má một cái."

"Đúng là đ* h** s*c!" Bảo Trân vừa cười vừa mắng, lấy kẹp tóc ra giơ lên ánh đèn ngắm nghía: "Đẹp thì đúng là đẹp thật!"

Tuyết Cầm cũng phụ họa: "Thằng em mình biết chọn đồ lắm, có khi mình cũng phải hỏi nó."

"Nghe nói nó thi đậu vào trung học Lô Loan rồi hả?"

"Ừ! Cả ngày chỉ thấy chơi bóng rổ, bơi lội, lắp Lego, học hành chẳng mấy khi để tâm, thi đậu coi như may mắn thôi!"

"Đó cũng là một bản lĩnh. Sau này Hoành Sâm nhất định sẽ có tiền đồ lớn." Bảo Trân dừng lại, nghiêng tai lắng nghe: "Có điều nó gào khóc cũng mất mặt lắm! Giọng to ơi là to! Cả tòa nhà đều nghe thấy."

Tuyết Cầm bụm miệng cười: "Nó cố ý đó! Biết mẹ nó sợ mất mặt, đánh mấy cái rồi cũng thôi!"

"Nghe nói hai người tính mùng một tháng mười kết hôn?"

"Ừ! Vốn định để anh cả anh ấy cưới trước, nhưng chị dâu bên nhà ngoại mê tín quá, nên bọn mình quyết định cưới trước cho xong."

"Vậy… hai người tính ở đâu?"

"Qua bên Phố Đông, mua lại nhà của anh họ anh ấy."

Hai người vừa trò chuyện ôn hòa vừa đi, đến khi Tuyết Cầm khẽ đập lên cánh tay mình: "Trong hành lang muỗi nhiều quá! Cậu đi mua đồ ăn khuya hả?"

Bảo Trân gật đầu: "Ở đầu đường Nhạn Đãng có một sạp bán hoành thánh xào mới mở, nước dùng nấu bằng gà mái, thơm đến rụng cả lông mày. Hay là cậu đi với mình một chuyến?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!