Chương 38: Tạm biệt

Qua hai ngày, bà cụ Phùng bất chợt sang nhà họ Thẩm làm khách. Lúc ấy cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm tối, ai nấy đều đứng dậy ra nghênh tiếp. Mẹ Thẩm niềm nở mời bà lên bàn, bà cụ Phùng hơi ngượng ngùng: "Làm phiền quá!"

Mẹ Thẩm cười nói: "Chỉ thêm đôi đũa cái bát thôi mà! Chỉ sợ bà chê cơm canh đạm bạc khó ăn." Trong lúc nói, Khương Ly đã mang ghế ra. Thẩm Hiểu Quân đứng dậy nhích cái ghế dài, rồi xuống dưới bếp, tính hầm thêm một dĩa trứng hấp.

Bà cụ Phùng hỏi: "Bảo Trân đâu?" Trương Ái Ngọc bưng một bát cơm đặt trước mặt bà, cười đáp: "Bảo Trân trực ca giữa, nửa đêm mười hai giờ mới về."

"Làm y tá tuy cao quý, chỉ khổ cái ba ca thay phiên."

"Ừ đó! Nghề nào mà chẳng vất vả." Mẹ Thẩm gắp một miếng cá thu kho đỏ au, béo ngậy bỏ vô chén bà: "Bà ăn đi! Đừng khách sáo, coi như ở nhà mình vậy."

"Thôi khỏi, tôi tự gắp được." Bà cụ Phùng chậm rãi, một miếng cơm một miếng cá, nhai kỹ rồi nhả ra một cái xương nhỏ, khen: "Kho mùi vị đậm đà quá chừng! Là tay nghề của Hiểu Quân hả?"

"Phải đó! Tôi kho thì nát bấy chẳng thành miếng, còn nó kho xong, miếng nào ra miếng nấy." Mẹ Thẩm lại định gắp thêm cho bà: "Ngon thì ăn thêm một miếng."

Bà cụ Phùng vội xua tay: "Trong chén còn chưa hết, tôi muốn ăn thì tự gắp được rồi. Ấy, già rồi chỉ thèm đồ chay thôi!" Một dĩa cá thu chỉ có bốn năm miếng, bà ăn hai miếng là đã thấy ái ngại.

Mẹ Thẩm cũng không dám quá nhiệt tình, vì mấy bà cụ kiểu cũ coi trọng lễ nghi, chuyện gắp thức ăn giùm thế này e họ không thích, sợ chê đầu đũa người khác không sạch. Bà bèn hỏi: "Nghe nói ông cụ Ngụy về quê Tô Châu cúng tổ tiên rồi hả?"

Bà cụ Phùng gật đầu, cũng hiểu trong lời có ẩn ý, liền nhỏ nhẹ đáp: "Tôi không đi cùng. Ổng tính về đó sửa mộ lập bia, khắc tên vợ con bên Đài Loan vô. Tôi cũng hiểu, coi như có người nối dõi…." Nói đến đây, vì Khương Ly lén bỏ thêm một miếng cá thu vào chén bà, bà dịu dàng mỉm cười, muốn gắp trả lại cho Khương Ly: "Tôi ăn một miếng rồi, con nít đang tuổi lớn, không thể lơ là."

Khương Ly ôm chặt cái chén, cười híp mắt: "Cậu kho xong, con đã ăn hai miếng rồi. Bà ăn thêm đi bà."

Bà cụ Phùng ngại ngùng, không nỡ gắp trả lại, khách sáo vài câu, rồi nói tiếp: "Nếu tôi đi cùng, người ta hỏi tới, ngay trước mặt tôi cũng chẳng tiện… Ấy, chủ yếu là mấy hôm nay thân thể không được khỏe, cứ thấy đầu nặng chân nhẹ. Đúng là tuổi già không buông tha ai!"

Mẹ Thẩm an ủi: "Tới tuổi này rồi còn gì mà bận lòng nữa! Khắc tên hay không khắc cũng chỉ là làm cho mình hay cho thiên hạ coi, chỉ là cái hư danh thôi. Giữ sức khỏe mới là quan trọng. Xuân hạ giao mùa dễ sinh bệnh, bà thấy chỗ nào không thoải mái, tôi nhờ Bảo Trân đăng ký ở bệnh viện Thụy Kim cho, đi khám kỹ càng một chuyến."

Bà cụ Phùng cười: "Không cần đâu, tuổi lớn thì vậy thôi!" Nói xong, Thẩm Hiểu Quân bưng lên một dĩa trứng hấp vàng ươm, trong có dăm ba con nghêu hé miệng, rưới thêm dầu mè, mùi thơm lan tỏa.

"Đâu ra nghêu vậy?" mẹ Thẩm hỏi.

"Sư phụ Tôn cho mấy con." Thẩm Hiểu Quân đặt dĩa trứng hấp trước mặt bà cụ Phùng. Ngoài dự liệu, bà lại thấy hứng thú, liền cầm muỗng múc mấy miếng trộn cơm, ăn vài miếng, vui vẻ nói: "Trứng hấp mềm mịn, tay nghề không tệ! Tôi còn nhớ hồi nhỏ ở công quán, mẹ tôi thích dầm cơm cho tôi ăn kiểu này, nóng hổi dẻo mềm, đã nhiều năm rồi chưa được ăn lại."

Thẩm Hiểu Quân nói: "Lần sau bà muốn ăn thì cứ nói một tiếng, làm rất dễ, chẳng có gì khó." Bà cụ Phùng lắc đầu: "Thật sự phiền quá!"

Khương Ly cũng bắt chước múc trứng hấp trộn cơm, mọi người thấy cô ăn ngon lành thì đều cười.

Ăn cơm xong, Trương Ái Ngọc dọn chén đũa, gom các món ăn còn lại, món nào để chung được thì để chung, món nào không thì sắp riêng, đậy nắp nhựa lại, chờ Bảo Trân về hâm nóng là ăn được.

Mẹ Thẩm mời bà cụ Phùng ngồi xuống ghế sofa, pha trà Long Tỉnh, lại mở tivi cùng xem phim Khát vọng. Khương Ly xách cặp sách định lên gác xép, bà cụ Phùng liền vẫy tay gọi cô lại, móc từ túi áo ra một cái hộp nhung, mỉm cười nói: "Ông nhà tôi nghe nói chính Khương Ly thay tôi hồi âm lá thư tìm thân nhân kia, nhất định muốn tặng quà để tỏ lòng cảm ơn, tôi cũng thấy nên vậy.

Con mở ra coi đi, có thích không?"

Khương Ly mở nắp hộp, là một sợi dây chuyền vàng óng, mặt dây là tượng Phật nhỏ bằng vàng. Cô biết vàng rất đắt, hơi lúng túng nhìn về phía mẹ Thẩm, mẹ Thẩm vội vàng xua tay từ chối: "Chỉ một bức thư thôi mà, thứ này quý giá quá! Con nít sao gánh nổi!"

Bà cụ Phùng cười nói: "Có gì mà gánh không nổi! Ông ấy bên Đài Loan sống rất khá giả, chuyến này về, cả lưng đeo toàn vàng bạc đô

-la, trở lại cũng đem tặng hết cho bà con, cho A Ly cái này chẳng qua để đeo chơi thôi."

Mẹ Thẩm thấy bà nói nhẹ nhàng nhưng ý tứ kiên quyết, nếu từ chối nữa thì hóa ra gạt bỏ tấm lòng, bèn bảo Khương Ly cảm ơn, rồi nhận lấy.

Bà cụ Phùng ngồi thêm một lát rồi cáo từ ra về, Thẩm Hiểu Quân nói hẻm tối tăm, bà đi lại không tiện, liền khoác áo ngoài tiễn bà tận cổng nhà.

"Đúng là lộc trời rơi xuống. Mẹ nhìn đường chỉ tay của A Ly là biết con bé có số phát tài." Mẹ Thẩm và Trương Ái Ngọc cùng cúi đầu ngắm sợi dây chuyền, cầm mặt dây trong tay cân thử: "Nặng đó, đáng giá khối tiền."

"Dây chuyền cũng không nhỏ, lại là mắt xích sóng nước, mốt nhất bây giờ, tôi thấy ở tiệm Lão Phượng Tường rồi." Trương Ái Ngọc quay sang Khương Ly cười: "Cho mợ mượn đeo vài bữa được không? Mợ mua chocolate cho con ăn."

"Dạ được!" Khương Ly hào phóng gật đầu, trong mắt cô, chocolate còn hấp dẫn hơn dây chuyền vàng nhiều.

Ba ngày sau, đúng cuối tuần, sáng sớm Khương Ly còn đang ngái ngủ thì nghe tiếng xe cứu thương hú inh ỏi ngoài xa, cô dụi mắt ngồi dậy, xuống giường chạy ra ban công, luồng không khí mát lạnh ùa thẳng vào người, thấy bà con hàng xóm đều chạy về phía đầu hẻm. Mẹ Thẩm cũng không có nhà, dì nhỏ thì trùm chăn kín đầu, Khương Ly bước ra cửa xuống lầu, vừa gặp Trần Hoành Sâm: "Có chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!