Bảo Trân tan ca đêm trở về, tắm rửa xong ở bệnh viện, lục lọi rương tủ tìm ra cái máy sấy tóc, ầm ầm thổi khô mái tóc dài phủ vai trước gương.
Lương Ly đang nằm mơ, đêm Thượng Hải vẫn oi bức như hấp hơi, cô trằn trọc mãi mới chợp mắt, mơ thấy cùng mấy bạn nhỏ trèo lên xe kéo của chú Lưu, vừa nhảy vừa la, gió lớn trên bãi cát Gobi cuốn bụi vàng quất vào mặt, tuy hai má bị rát nhức nhưng thật mát lạnh, cái khăn voan đỏ buông từ chiếc mũ nhỏ trên đầu A Tư Cổ Lệ bị gió thổi bay cao, chẳng hiểu sao chiếc xe kéo lại chạy, như con ngựa hoang sổ cương càng chạy càng nhanh, lỗ tai cô vang đầy tiếng nổ phành phạch của máy dầu…
Cô chợt bật ngồi dậy trên giường, mơ màng nhìn quanh bốn phía, tường trắng lốm đốm xám, đồ đạc cũ không mới cũng chẳng cũ hẳn, cái quạt máy lắc lư cả đêm mệt phờ, dì thay bộ áo ngủ rộng màu đen, vai trái in một đóa hoa to, hơi giống đàn bà Ấn Độ, trong tay cầm cái máy sấy nặng nề, lúc này Lương Ly mới bừng tỉnh, hóa ra tiếng trong mơ là cái thứ quái này phát ra.
Cô dụi mắt, qua ánh nắng thấy rõ cửa sổ hổ nửa khép đối diện, trên mái ngói đen xanh phơi một đôi giày thêu nhỏ nhắn đỏ chói, còn có mấy dải vải quấn chân dài, tự dưng thấy rùng mình, bà ngoại nói trong phòng ấy có một bà lão bó chân sống, họ Ngụy, trước kia là vợ một viên sĩ quan Quốc Dân Đảng, lúc chạy nạn bị bỏ lại, dãi nắng dầm mưa mà cũng sống đến chừng này tuổi, không con không cái, cả đời cô độc, lại có chút vấn đề thần kinh.
Mẹ Thẩm bưng một thố thép cơm chan canh rau xanh lên lầu, giọng khàn khàn:
"Nhẹ tay thôi, chỉ biết lo cho mình, mặc kệ người ta còn đang ngủ!"
Bảo Trân không đáp, mặt đầy bực bội, sờ tóc thấy khô rồi, cuốn dây điện vòng vòng cất máy sấy vào ngăn kéo. Máy nhắn tin kêu inh ỏi, trước đó bị tiếng ồn che lấp, cô liếc qua, bấm tắt rồi ném lên ghế sa lông.
Mẹ Thẩm nói tháng này tiền nước tăng nhiều, kêu Lương Ly đem ly, kem đánh răng, bàn chải và khăn ra vòi nước công cộng trong ngõ mà rửa mặt, Lương Ly hiểu là bà muốn đuổi cô đi để nói chuyện riêng, kỳ thật cô rất lanh lợi, biết nhìn mặt đoán ý.
Đợi trong phòng không còn ai, mẹ Thẩm vừa xới cơm chan canh vừa hỏi:
"Tối qua mày tới nhà Khánh Văn bàn chuyện nhà cửa, họ nói sao?"
Bảo Trân không nói, chỉnh quạt máy thổi ngay chỗ mình ngồi, cầm đũa xới cơm chan canh. Trong cơm có chút nước canh sườn còn dư tối qua, mặt trên nổi một lớp dầu, vừa chọc ra, hơi nóng phả lên, cô nhíu mày:
"Nóng phỏng miệng, sao ăn kiểu này được."
Bưng bát ra để trước quạt cho nguội. Mẹ Thẩm lấy ra một cái chén nhỏ, bên trong bốn miếng bánh vàng óng, Bảo Trân chưa từng thấy liền hỏi: "Cái này là gì vậy?"
"Thằng A Quân nói đây là bánh tổ ong. Tay nghề sở trường của thầy bếp Quảng Đông trong quán đó." Thẩm Hiểu Quân làm đầu bếp ở Quang Minh Thôn.
Bảo Trân bĩu môi chê: "Lại là đồ người ta ăn thừa không cần, con không thèm."
Cô vốn là y tá bệnh viện, mấy chuyện này rất kỵ.
Mẹ Thẩm chẳng coi ra gì: "Ăn thừa thì sao, có ai đụng đũa đâu, bưng lên sao thì bưng xuống vậy, có gì mà khinh. Mày không ăn thôi, mẹ với A Ly mỗi người hai cái."
Bảo Trân giận dỗi ăn cơm chan canh, vẫn nóng, men theo vành bát mà ăn. Mẹ Thẩm đẩy hũ tương bát bảo đến trước mặt cô, lại vươn tay chỉnh quạt:
"Để ngay chĩa thẳng thổi dễ bị phong thấp đó."
Bảo Trân cúi đầu, bỗng thốt lên: "Con muốn chia tay với Triệu Khánh Văn."
"Lại nói lời giận dỗi nữa! Ngày nào cũng "sói đến rồi, sói đến rồi", cẩn thận có bữa sói tới thiệt đó!"
"Lần này sói tới thiệt rồi."
Mẹ Thẩm nghe giọng cô không giống làm nũng: "Chắc chắn lại do mày giở thói, gây sự. Nói nghe coi, sao đòi chia tay?"
Bảo Trân cắn môi: "Không vì nhà cửa thì còn vì cái gì! Triệu Khánh Văn với cha mẹ anh ấy nhất quyết muốn mua căn nhà của ông chú họ, sau này cho tụi con cưới về ở, hoặc kêu anh trai anh ấy qua đó, còn tụi con lên gác xép, bắt bọn con chọn một, nghe thôi đã tức chết rồi."
Mẹ Thẩm nói: "Mẹ dặn mày sao không nhớ? Kêu nhà họ mua bên Phố Tây, dù xa chút cũng được, không đủ tiền thì mẹ phụ thêm."
"Nói rồi!" Bảo Trân đáp: "Họ như bị ma nhập, nhất định phải mua cái nhà trong khu ổ chuột đó, hơn nữa cả hai bên đều là gia đình công nhân viên chức, dành dụm chút tiền đâu dễ, để dành còn lo chuyện lớn sau này, lần này có thể đỡ thì khỏi phiền phức."
Mẹ Thẩm cũng tức: "Gọi gì là chuyện lớn! Hôn nhân đại sự không tính, thì còn cái gì gọi là chuyện lớn! Mẹ coi thằng Tiểu Triệu rất biết điều, sao cha mẹ nó lại như lan can giấy, dựa không nổi vậy!"
Bảo Trân ăn hai muỗng cơm chan canh, ăn mà không vị, giận dỗi: "Dù ở khu ổ chuột hay trên gác xép con cũng không chịu, thà chia tay, con nào phải không kiếm được người khác."
Nghe cô nói vậy, mẹ Thẩm lại thấy nhói lòng không nỡ, dù sao hai đứa quen nhau cũng gần ba năm, Tiểu Triệu lại là bác sĩ bệnh viện Nhân Dân số Một, trẻ trung có chí, tướng mạo tính tình đều tốt, còn con gái mình nặng nhẹ bao nhiêu bà biết rõ, kiêu căng quen được nuông chiều! Bà nghĩ rồi nói: "Để mẹ gặp cha mẹ nó, xem có khuyên nhủ được không."
"Vô ích thôi, họ quyết tâm rồi." Bảo Trân lẩm bẩm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!