Mẹ Thẩm tha thiết mời chú Lưu vào nhà ngồi chơi, ít ra cũng uống chén trà.
Chú Lưu nhìn đồng hồ, khéo léo từ chối: "Trong nhà khách còn có đồng chí chờ, đã muộn rồi, không thể chậm trễ thêm."
Mẹ Thẩm hỏi vị trí nhà khách, biết ở gần thị trấn Giang Loan, quận Dương Phố, nếu đi xe buýt kẹt xe cũng mất hai tiếng, nên không níu giữ nữa, chỉ khách khí dặn lúc rảnh nhớ ghé chơi, lại còn tỉ mỉ chỉ cho ông đi mấy tuyến xe nào thì thuận tiện nhất.
Chú Lưu xoa đầu Lương Ly, cười từ biệt: "Chú đi đây, phải nghe lời ngoại nha con."
Ông xách va li quay người định bước đi, nhưng bước không nổi. Cúi đầu nhìn, thì thấy Lương Ly ôm chặt lấy đùi ông, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, từng hạt từng hạt rơi lộp độp, chẳng biết đã nhịn bao lâu, cuối cùng không nén nổi, "òa" lên khóc to: "Con muốn về Tân Cương với chú, con muốn ba mẹ, còn có em trai nữa!"
Mẹ Thẩm vội vàng kéo tay cô, vừa cười vừa dỗ: "A Ly bây giờ là người Thượng Hải rồi, về Tân Cương làm gì, ở đây có ngoại, có cậu mợ, có dì chăm sóc, phải ngoan, để chú Lưu đi."
Lương Ly không nghe, nhưng buông chú ra tức là cắt đứt hẳn với cha mẹ và em trai ở Tân Cương, cô sẽ phải ở trong thành phố hoa lệ này, trong con hẻm rối rắm như mê cung, cùng bà ngoại xa lạ kia. Điều đó khiến cô hoảng sợ, căng thẳng, kinh hãi, như một cuộc chia lìa sinh tử.
Cô chết sống ôm chặt chân chú Lưu, vừa khóc vừa la: "Con không phải người Thượng Hải, con là người Tân Cương, con muốn về, chú đưa con về đi!"
Một người đàn bà bưng tô mì đứng ở đầu hẻm từ sớm, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm họ, thằng bé đánh răng đã đứng dậy, khóe miệng vẫn còn bọt. Thợ cắt tóc, thợ sửa xe dựa tường bày dụng cụ, mặt thì nặn ra nụ cười. Ngoài đường lớn, trong hẻm người ra vào vội vã đi làm, chân chưa ngừng nhưng vẫn tò mò liếc sang. Chuông xe đạp leng keng vang dồn, một ông già đạp xe ngang qua, cười ha hả hỏi:
"Mẹ Thẩm, có chuyện gì đó?"
"Lo thân ông đi, nhiều chuyện làm gì."
Mẹ Thẩm gỡ mãi cũng không rời tay Lương Ly ra được. Trời tháng bảy, nắng như lửa, mồ hôi bà chảy ròng ròng, bà lại còn đẫy đà, trên áo sơ mi tím trước ngực đã bật tung một nút chẳng biết bật đi đâu, chỉ đành lấy tay giữ chặt vạt áo mà sốt ruột: "Con bé này bướng bỉnh cứng đầu, tính khí lớn, sức còn khỏe nữa."
Người đàn bà ăn mì bước lại, giọng đặc sệt vùng Tô Bắc: "Đánh một trận thì ngoan ngay."
Lương Ly tuy khóc lóc vùng vẫy, nhưng vẫn để mắt để tai khắp nơi, tức giận trừng nhìn bà ta. Người đàn bà kia "yo" một tiếng: "Tính khí đúng là dữ! Mày có biết để đưa mày về Thượng Hải, bà ngoại đã chạy đôn chạy đáo bao nhiêu chuyến, chân gần như gãy luôn, mày còn không biết cảm ơn, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"
Mẹ Thẩm nghe bà ta nói "đồ vong ân bội nghĩa", trong lòng lấy làm khó chịu, nhưng với một mụ chủ quán mì bò không học thức, cũng chẳng muốn so đo, chỉ bảo: "Con bé thì hiểu gì mấy chuyện này, có nói cũng vô ích."
Người đàn bà húp ngụm canh mì, chép chép miệng: "Nói không xong thì cứ đánh, tự khắc hiểu."
Lương Ly khóc dữ hơn, mặt đỏ bừng bừng, nước mắt nước mũi ròng ròng, trán đầy mồ hôi nóng hổi.
Mẹ Thẩm thở dài, móc trong túi quần ra chiếc khăn tay. Chú Lưu thấy bà bất tiện, liền đỡ lấy, ngồi xuống thay bà lau nước mắt nước mũi cho Lương Ly, dịu giọng nói: "Con cứ ở tạm với ngoại trước đã, chú về nhà khách gọi điện cho mẹ con. Nếu mẹ đồng ý cho chú đưa con về, chú sẽ quay lại đón, được không?"
Lương Ly nức nở: "Chú gọi điện ngay ở đây đi."
Chú Lưu mỉm cười: "Từ Thượng Hải gọi Tân Cương là điện thoại đường dài, chỉ ở nhà khách mới gọi được."
Ông đưa mắt ra hiệu cho mẹ nhà họ Thẩm, bà liền tiếp lời ngay: "Đúng vậy, đúng vậy, ở đây không có nhà khách, con phải để chú mau đi gọi."
Lương Ly tin là thật, lại thêm đã khóc mệt lử, nhưng vẫn chưa yên lòng: "Chú Lưu, chú đừng quên đó, nhất định phải gọi cho mẹ con, đến đón con về Tân Cương, con nhớ em trai rồi."
"Được! Được!"
Chú Lưu thở phào, đứng dậy nói vài câu đơn giản với mẹ Thẩm, rồi xách va li đi thẳng.
Mẹ Thẩm quay sang người đàn bà kia: "Phiền chị nhờ ai trong tiệm, giúp tôi vác cái bao với va li vào trong nhà."
"Kiến Cường có ở đây, để tôi bảo nó bưng cho."
Bà ta gọi lớn sang thằng bé còn đứng nép dưới mái hiên: "Kiến Phong, gọi anh mày ra đây."
Thằng bé chạy vào trong quán mì.
"Kiến Cường hôm nay không đi à…" Mẹ Thẩm vừa định hỏi, người đàn bà liền tiếp luôn: "Nó thì muốn đi chứ, nhưng bị cha nó đánh cho một trận, dám đi nữa thì coi như đoạn tuyệt cha con."
"Vậy cũng không phải cách!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!