Chương 15: Cậu ấm

Vì trời nóng, trong phòng nếu không mở quạt điện thì nóng hầm hập như cái lò hấp, người ta đều biến thành mấy cái bánh bao nhân thịt bọc da.

Buổi tối trong hẻm càng lúc càng nhiều người ra ngoài hóng mát, vừa tiết kiệm tiền điện, lại vừa có thể tụm ba tụm bảy tán gẫu, là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong ngày.

Trần Hoành Sâm xách cái ghế trúc nhỏ ra, thấy Lương Ly đang gãi ngứa cho con mèo tam thể lật bụng nằm phơi, bèn ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu vừa mới tắm xong, tóc còn nhỏ giọt nước.

Lương Ly dí sát vào tóc cậu, hít mạnh một hơi: "Anh thoa cái gì vậy, sao mà thơm dữ?"

Trần Hoành Sâm nói: "Mẹ anh nói anh ngày nào cũng chạy ra ngoài đá banh, nắng hại da đầu, ép anh xài dầu xả, cái loại chai vàng hiệu Phong Hoa đó."

Cậu luồn tay vò vò mớ tóc, đưa ngón tay lên ngửi: "Cũng đâu phải con gái, thơm với tho gì, sau này anh khỏi xài nữa."

Lương Ly biết bà ngoại cô vẫn thường dùng dầu gội hiệu Hải Âu, mùi biển xanh, chứ Phong Hoa thì chưa từng nghe qua.

Trần Hoành Sâm hạ giọng hỏi: "Mà mày còn muốn về Tân Cương hông?"

Lương Ly nghe không lọt hai chữ "Tân Cương", gật đầu rồi lại lắc đầu, buồn buồn nói: "Em đâu có về được nữa!"

Trần Hoành Sâm thò tay vô túi lục lục, chìa ra trước mặt cô, khẽ nói: "Cái này là gì?"

Lương Ly thấy một cuộn tiền dày cộm, cũ mới lẫn lộn, trợn tròn mắt: "Anh ăn cắp hả?"

"Xàm xí cái gì đó." Trần Hoành Sâm rút về bỏ lại túi: "Đây là tiền anh dành dụm, có một trăm năm chục đồng. Mày không phải muốn về Tân Cương sao, đủ mua vé xe lửa rồi."

Lương Ly vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ, công tử nhà giàu quả nhiên khác biệt, một phát đưa ra số tiền bằng hai tháng tiền lương mẹ cô phải làm muốn chết mới kiếm được.

Mà cám dỗ được về Tân Cương thì quá lớn! Con nhỏ mười mấy tuổi như cô làm sao cưỡng nổi, nhưng vẫn còn chần chừ: "Đây là tiền của anh, em không thể lấy."

Trần Hoành Sâm nói: "Đợi mày về bên cha mẹ ở Tân Cương, kêu họ gởi tiền bưu điện lại cho anh là được chứ gì!"

Lương Ly thấy lời này cũng hợp lý, lập tức nở nụ cười, tim đập thình thịch, mắt sáng lấp lánh, hớn hở vừa nắm lông mèo vừa ngại ngùng: "Nhưng em đâu biết đường đi nhà ga xe lửa!"

Trần Hoành Sâm nói: "Đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên. Anh biết đi xe điện mấy chuyến thì tới ga, anh đưa mày đi!"

Như vậy thì chuyện cậu từng quỳ trước cô sẽ chẳng còn ai biết nữa!

Lương Ly nghĩ một hồi: "Chuyện này hổng được để người lớn biết, chỉ có trời biết đất biết, em với anh biết thôi!"

Trần Hoành Sâm chịu hứa cũng chưa đủ, còn phải móc ngoéo, thề treo cổ trăm năm không được đổi lời.

Trong radio vang lên giọng nữ giới thiệu, bản kế tiếp là dân ca Tân Cương "Cô gái Đạt Bản Thành", do Khắc Lý Mục trình bày.

Sư phụ Tôn vẫn nằm trên giường bố, phe phẩy quạt mo đuổi muỗi, gọi lớn: "A Ly à, nhảy một khúc vũ điệu Tân Cương coi, lẹ lên, nhạc lên rồi đó!"

Lương Ly dạ một tiếng, thả con mèo ra, đứng dậy kéo kéo váy, theo nhạc mà vỗ nhịp, dậm chân, lướt bước, lắc eo, xoay vòng, uốn cổ. Điệu múa linh hoạt, dáng vẻ duyên dáng tươi tắn.

Ở Tân Cương, có hai thứ cô không thua gì con nít người Duy Ngô Nhĩ: một là nhảy múa, hai là đánh lộn.

Trần Hoành Sâm nhìn mà ngẩn ngơ.

Trong hẻm có mấy người rướn cổ ngó qua, thầy Diêu mặc áo lụa trắng xách nồi nhỏ bánh canh hoành thánh, vừa thong thả vừa đi tới. Ông đứng xem một hồi, bỗng đặt cái nồi lên ghế, bắt nhịp, bước chân, nhún vai, cùng Lương Ly nhảy theo.

Lương Ly có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không luống cuống, cảnh tượng như vậy cô thấy nhiều ở chợ rồi: nam nữ dân tộc thiểu số muốn nhảy là nhảy, chẳng có gì ràng buộc… Thế là cô vòng quanh ông mà múa, hẻm có hơi hẹp, không thể tung hết động tác, nhưng vì vui quá nên cô càng nhảy càng phấn khởi.

Khi khúc hát dứt, mọi người vỗ tay rần rần. Thầy Diêu mỉm cười xoa đầu cô, chẳng nói chi thêm, lại xách cái nồi, ung dung rời đi.

Mẹ Thẩm thò nửa người ra khỏi ban công: "A Ly à, vô tắm rửa đi con!"

Lương Ly liếc mắt ra hiệu với Trần Hoành Sâm, rồi mồ hôi nhễ nhại bước lên lầu về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!