Chương 12: Lương hưu

Lương Ly để chén đậu hủ hoa với quẩy chiên lên bàn, tiền lẻ thối lại thì đặt xuống bên tay Bảo Trân, Bảo Trân không buồn ngó tới, cứ cúi đầu ăn của mình.

Mẹ Thẩm bưng nồi cơm chan canh ra, với một dĩa đậu nành xào cải muối, múc cho Lương Ly một chén, rồi xé đôi cây quẩy chia ra.

Ai cũng lặng thinh, bầu không khí có chút kỳ cục, Lương Ly biết là có người đang bực bội.

Bỗng Bảo Trân hậm hực nói: "Mẹ à, lần sau giường của con không cho người khác ngủ, mẹ biết rõ con sợ nhất là rệp."

"Con rệp đó bị anh mày giẫm chết rồi, giường mẹ cũng lấy nước sôi dội qua một lần, mày rối cái gì mà rối!" Mẹ Thẩm húp sột soạt cơm chan canh: "A Ly là người nhà mình, một nhà cả thảy đó nghen!"

"Con không cần biết, tóm lại giường của con thì không cho người khác nằm." Bảo Trân thấy Lương Ly gắp một hột đậu nành rớt xuống bàn, lăn tròn, liền nhíu mày chê trách: "Biết cầm đũa không vậy? Ngốc nghếch!"

Mẹ Thẩm trừng mắt lườm cô một cái: "Lại còn bươi chuyện không đâu nữa hả!" Bà múc một muỗng đậu nành bỏ vô chén Lương Ly: "Ăn đi, đừng để ý tới dì nhỏ, nó thần kinh đó mà."

Bảo Trân càng thêm bực dọc, hất cái chén đậu hủ hoa còn nửa chén ra, đứng dậy xách cái thau sứ men đỏ có vẽ hoa, với khăn mặt cùng xà bông thơm, đi múc nước rửa mặt.

Mẹ Thẩm nhìn thấy phí của, vừa lầu bầu mắng đồ phá của, vừa bưng qua ăn sạch.

Ăn sáng xong, bà buộc tóc đuôi ngựa cho Lương Ly, thay cho cô cái đầm mới mua nền trắng chấm đỏ, mở cái hộp sắt tròn dẹp, móc ra chút cao bôi, chà trong lòng bàn tay rồi thoa đều khắp mặt nhỏ của cô.

Lương Ly thấy dính dính khó chịu, miệng cũng chẳng há nổi, nhưng ngửi lại thì có mùi thơm hoa.

Mẹ Thẩm cũng sửa soạn cho mình, đeo cái xách rồi kéo cô xuống lầu: "Đi, ngoại dắt con ra ngoài chơi nghen."

Bảo Trân đã nằm ngủ trên giường, quạt máy thổi cho màn muỗi bay phất phơ như mây.

Trên đường Hoài Hải, các tiệm còn kéo kín cửa cuốn, chưa mở bán, đã qua giờ cao điểm đi làm, người đi bộ trên đường thưa thớt. Lương Ly nắm tay bà ngoại vừa đi vừa ngó nghiêng cho đã con mắt, Công Ty Mắt Kính Hồng Tinh đang quảng cáo kính sát tròng Bausch & Lomb, Lão Đại Xương thì bán bánh kem bơ, còn có Công Ty Áo Ngực Cổ Kim, một con ma nơ canh mặc miếng vải che c*p ng*c phồng.

Mẹ Thẩm vội che mắt cô, đi qua xa rồi mới thả tay ra, vừa đúng ngay tiệm Vịt Quay Đại Đồng , trong tủ kính treo mấy con vịt quay da đỏ bóng mỡ. Thấy cô nhìn không chớp mắt, bà cười nói: "Tối kêu cậu con mua nửa con về ăn."

Rồi lại nheo mắt ngước lên trời: "Trời đất! Bị con Bảo Trân chọc tức, quên đem dù theo rồi!"

Hai bà cháu cứ phơi nắng đi tới trạm xe buýt, ai nấy cũng mướt mồ hôi, một bà lão tóc bạc ngồi ở góc tường, đang xâu bông dành dành và hoa ngọc lan bằng sợi kẽm nhỏ. Mẹ Thẩm nghiêng đầu hít hít dưới nách, rồi hỏi: "Mấy đồng một cọng vậy hử?"

Bà lão nói chậm rãi: "Năm hào một bông đó!"

Mẹ Thẩm mua hai bông, rồi cùng Lương Ly mỗi người cài một bông lên nút áo trước ngực.

Lương Ly ngửi hương thơm ngọt nồng của hoa ngọc lan, đi hai chuyến xe buýt, lắc lư một giấc dài mới tới thị trấn Giang Loan, quận Dương Phố.

Lại thêm đoạn đường phơi nắng chang chang mới đến nơi — xưởng dược Lâm Tân, Mẹ Thẩm gõ cửa kính phòng bảo vệ. Bên trong có một ông cụ đang lật báo, nghe động thì từ dưới tròng kính ngước mắt nhìn ra, một hồi sau mới chậm rãi đi lại mở cửa sổ: "Tiểu Thẩm lại tới nữa hả?"

Mẹ Thẩm than thở: "Thì còn biết tính sao, con cũng chẳng muốn đi! Từ đường Thành Đô tới đây, ngồi xe đúng hai tiếng đồng hồ… trời thì nóng, người già người nhỏ… bị ép quá con mới phải tới, tội nghiệp dữ!"

Ông cụ nhìn quanh bốn phía, bĩu môi: "Vô lẹ đi, ai hỏi thì nói tôi không có ở đây."

Mẹ Thẩm vâng dạ cảm ơn, kéo Lương Ly nhanh chân đi vô. Hai bên đường toàn hàng cây ngô đồng cao vút, cành lá sum sê, bóng mát rợp, công nhân mặc áo blouse trắng ba người một nhóm đi ngang qua, có đưa mắt tò mò ngó, nhưng cũng không ai hỏi han gì. Mẹ Thẩm rành đường, đi thẳng vào tòa nhà ba tầng, leo lên đến tầng cao nhất, thở hổn hển đứng trước cánh cửa treo bảng "Phòng Giải Lao", gõ cửa rồi đẩy bước vô.

Trong phòng có một cô gái trẻ hỏi: "Các chị tìm ai?"

Mẹ Thẩm thấy là mặt lạ, bèn rút khăn tay lau mồ hôi trên mặt, vừa nói: "Tìm đồng chí Trương Triết, là vì chuyện tiền lương."

"Anh ấy đang họp, hai người ngồi sofa chờ một chút nha!" Cô gái rót cho hai người hai tách trà cúc, thấy họ nóng quá, lại dời cái quạt máy tới thổi về phía họ. Mẹ Thẩm vội cảm ơn: "Người tốt có quả ngọt!"

Không biết qua bao lâu, vị đồng chí tên Trương Triết mới xuất hiện. Người vừa tầm, mặt vuông vức, tóc dày đen, mang một cặp kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Ông ta không thèm nhìn Mẹ Thẩm với Lương Ly, cứ thế ngồi xuống bàn làm việc sắp xếp giấy tờ, chốc lát sau mới gượng cười mà chẳng cười: "Dì Thẩm năm nào cũng chạy tới siêng ghê, năm nay còn dẫn cả cháu gái tới nữa à!"

Mẹ Thẩm nói: "Đây là cháu ngoại tôi, con gái của Thẩm Tú Mỹ đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!