Chương 111: Đại kết cục – Đêm nay, cảnh đẹp trời ban, hóa thành ‘Lương Trần mỹ cảnh’ của riêng họ.

Lương Ly đến gõ cửa nhà họ Trần, mẹ Trần thấy là cô thì mỉm cười hỏi: "Ngày mai là đi rồi à? Mấy giờ máy bay vậy?"

"Chiều hai giờ rưỡi ạ. Anh Sâm có ở nhà không dì?"

"Có, ở trong phòng đó!" Mẹ Trần vội vàng mời cô vào, Lương Ly thay dép xong đi đến trước cửa phòng Trần Hoành Sâm, cô khẽ đẩy một cái, cửa liền mở ra. Anh đang dựa trên giường lật xem sách, ngẩng đầu nhìn cô một cái, mặt không biểu tình.

Từ ngày biết cô sắp đi du học, mọi người đều có việc phải làm, ai bận rộn việc nấy, cũng ít khi gặp mặt, không còn nhớ nhung tha thiết nữa. Chưa bước chân ra khỏi đất nước, thứ tình cảm quấn quýt như keo sơn ấy bỗng dưng nhạt hẳn.

Lương Ly lặng lẽ khóa trái cửa lại. Cô đi thẳng đến trước mặt anh, mở lời thẳng thắn: "Anh Sâm, anh sẽ chờ em ba năm chứ?" Trong lòng cô vừa thấp thỏm vừa mong đợi, đến nỗi nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập.

Anh Sâm! Biết rõ anh thích nghe cô gọi vậy, đến lúc sắp đi mới nhớ ra lấy lòng, sớm làm thì đâu đến nỗi!

Trần Hoành Sâm hờ hững nói: "Thời gian, khoảng cách, tình cảm đều không thể kiểm soát, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Nước mắt Lương Ly tức thì trào ra! Giọt này nối giọt khác lăn dài trên gò má, thấm ướt trang sách trong tay anh, ướt cả mu bàn tay anh, lạnh lẽo mà lại bỏng rát.

"Khóc cái gì?" Đôi mắt anh đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, không an ủi, cũng không động tác, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

"Em yêu anh! Em không muốn mất anh!" Cô nghẹn ngào bật khóc, bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho đau lòng tột cùng.

Trần Hoành Sâm bỗng ném quyển sách đi, ngồi bật dậy, cánh tay dài vòng chặt lấy eo cô, mạnh mẽ kéo vào lòng. Lương Ly loạng choạng ngã gục lên ngực anh, anh xoay người, nặng nề đè cô xuống dưới.

Ngón tay anh gạt đi giọt lệ trên má cô, đôi mắt cô lại ướt lại sáng.

Anh cúi đầu hôn môi lưỡi cô đầy cuồng nhiệt, dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đó. Lương Ly cảm thấy môi sưng lên, lưỡi tê dại, hơi thở bị chặn đến nỗi không thở nổi, có cảm giác như kề cận cái chết. Trong đầu rối tung, thần trí mơ hồ, ý thức dần trôi xa, ngay lúc ấy, một ngụm không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, cô mới như được sống lại. Cô cảm nhận được anh đang hôn cắn nơi cằm, m*t l**m cần cổ trắng ngần, xương quai xanh mảnh mai của cô… Cô không kìm được bật ra tiếng rên yếu ớt, hai tay vòng qua cổ anh, luồn vào trong chiếc sơ mi xộc xệch, cào lên tấm lưng rắn chắc của anh.

Trần Hoành Sâm bỗng chốc lấy lại lý trí, bàn tay đi đến đâu không gặp trở ngại… Cô dường như không mặc gì… lại nâng váy lên… cũng không có… Ý nghĩ làm người ta huyết mạch sôi trào này, thật đáng chết khi xuất hiện sai chỗ.

Anh cưỡng ép dừng lại.

Như kẻ tráng sĩ chém cổ tay, anh xoay người sang bên, cúi đầu nhìn gương mặt cô ửng đỏ, ánh mắt mê loạn tình tứ, dường như đang ngờ vực tại sao anh lại dừng lại.

Đúng vậy, tại sao anh lại phải dừng? Trần Hoành Sâm chỉnh lại y phục trên người cô, nghiến răng cảm thấy bản thân thật chẳng ra dáng thằng đàn ông, sắc đẹp trước mặt thế này mà còn nhịn được!

Sau cùng anh chỉ thở dài một tiếng thật sâu, kéo cô ngồi dậy ôm vào lòng: "Đừng như vậy nữa!"

Lương Ly hiểu anh đã nhìn thấu mưu tính sai trái của mình, đôi mắt hoe đỏ thì thào: "Em cam tâm tình nguyện mà."

"Nhưng anh không muốn." Trần Hoành Sâm hôn nhẹ lên trán cô ướt mồ hôi.

Lương Ly ôm chặt lấy vòng eo anh, ngẩng mặt nhìn: "Là anh tự chối bỏ, anh phải thề chờ em trở về."

Trần Hoành Sâm hôn lên vành tai cô, giọng khàn khàn nói: "Anh chỉ đợi em ba năm thôi! Quá hạn thì coi như hết!"

Khi anh nói câu này, đúng vào một đêm có trăng. Ánh trăng từ những khe ô vuông dày đặc của lớp màn thưa rọi vào, trải một mảng sáng nhàn nhạt trên nửa chiếc giường. Lương Ly giơ cánh tay lên che ánh trăng, làn da trắng mịn như sứ mà không hề trong suốt, cô hỏi: "Có đẹp không anh?"

Anh mỉm cười không đáp, nhưng trong ba năm chờ đợi sau đó, mỗi lần nhìn thấy ánh trăng u tịch như thế vào ban đêm, anh đều nhớ đến cô… đẹp đến vô cùng.

Theo quy củ của nhà họ Thẩm, trước khi đi xa nhất định phải ăn một bát chè trôi nước. Lúc Bảo Trân đi thì ăn chè trôi nước nhân mè đen, còn Lương Ly thì là nhân thịt tươi. Mẹ Thẩm vẫn như cũ, đem sợi dây chuyền ngọc Phật đã thỉnh trụ trì chùa Long Hoa khai quang, bảo cô đeo lên cổ, có thể phù hộ bình an vô sự. Thẩm Hiểu Quân đã sớm khiêng hành lý của cô xuống xe, xem thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau đi xuống cầu thang, ra đến đầu hẻm.

Mẹ Trần và chú Trần cũng ra tiễn, còn Trần Hoành Sâm thì phải vội đi Bắc Kinh dự thầu, từ sáng sớm đã đi rồi. Có lẽ tiễn người quá nhiều, mẹ Thẩm cảm xúc rất bình tĩnh, ngược lại Trương Ái Ngọc và Thẩm Hiểu Quân lại tỏ vẻ quyến luyến chẳng nỡ rời. Ngay cả Mộng Long dường như cũng cảm nhận được điều gì, oa một tiếng khóc toáng lên, giang hai tay đòi Lương Ly bế. Lương Ly gắng gượng mỉm cười ôm lấy nó dỗ dành, trong hẻm giờ cũng chẳng còn mấy hộ dân, Thẩm Hiểu Quân đã định xong ngày mốt dọn nhà, nhà họ Trần chắc cũng chẳng còn bao lâu.

Bức tường loang lổ nứt nẻ, vết mốc loang lổ chằng chịt, cây sào phơi quần áo cũng trống trơn, ánh nắng cuối cùng có thể thoải mái tràn ngập chiếu vào trong hẻm. Tia sáng chói chang phản chiếu trên chậu hoa bỏ quên, bên trong có một đóa hồng nguyệt đỏ, đúng mùa nở rộ, đúng hẹn mà khoe sắc, chỉ là chẳng còn ai thưởng thức vẻ đẹp yêu kiều của nó nữa. Lương Ly biết rõ đây sẽ là lần vĩnh biệt cuối cùng với con hẻm này.

Cô nghe tiếng gù gù, ngẩng đầu lên, một đàn bồ câu xám trắng ào ào bay đi thật xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!