Chương 4: Màn 4: Khu R (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi George hỏi câu hỏi này, Diệp Lâm chắc chắn muốn tìm một công việc ở Troy, thứ nhất, anh còn chưa lên bán cầu bắc, không biết có thể tìm được việc làm ở đó không, dù sao con người luôn có chút tự ti về những điều chưa biết. Thứ hai, kỹ sư ô tô không phải là một nghề có tương lai, anh rất muốn đổi nghề. Thứ ba, anh còn đang gánh khoản vay mua nhà.

Nhưng bây giờ khi George thực sự hỏi câu hỏi này, trông nó giống như hành vi của một ông chủ bất lương lừa nhân viên ký hợp đồng bán thân.

Cho nên Diệp Lâm do dự một chút, không chắc chắn nói: "Thành tích môn chuyên ngành của tôi không tốt lắm…"

George rất thẳng thắn: "Thực ra cậu biết đấy, chuyên ngành của cậu cũng không quan trọng lắm."

Diệp Lâm: "…"

Dù anh đồng ý hay không, George đã mở cánh cửa cuối cùng trước mặt anh, đương nhiên không có chuyện gì quá đáng sợ xảy ra, ngoại trừ Apollo và Goliath đều ở bên trong.

Diệp Lâm lại căng thẳng.

Goliath trông có chút áy náy, cô hỏi: "Cậu có khỏe không Diệp Lâm?"

Diệp Lâm trả lời cô: "Bây giờ vẫn ổn."

Goliath gật đầu, cô nhìn Apollo một cái, người sau không tình nguyện lấy ra một bộ Exoskeleton.

Diệp Lâm: "?" Không phải chứ, trên lớp học hành hạ anh cũng thôi đi, bây giờ còn tiếp nữa?!

Apollo ra lệnh: "Mặc vào."

Diệp Lâm vừa định nói gì đó, George đột nhiên đưa tay ấn vai anh: "Tôi đề nghị cậu tốt nhất nên nghe lời anh ta."

Đối mặt với hai Tiên phong, người bình thường sẽ không có tâm lý phản kháng hoặc khiêu khích, Diệp Lâm giữ vững nguyên tắc kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt* nhanh chóng đeo balo Exoskeleton, Apollo đích thân điều chỉnh chi tiết cho anh.

*Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt. (Trí Thức VN)

"Áp suất ở đây gấp 1.5 lần tầng trên." Apollo ra hiệu Diệp Lâm cử động tay chân, "Trọng lượng thế nào?"

Diệp Lâm gần như không có cảm giác gì, giá đỡ kim loại bao bọc các khớp, thân thép cột sống dán chặt vào lưng, giống như chỉ là một chiếc áo khoác bình thường.

"Rốt cuộc tôi phải làm gì?" Diệp Lâm hỏi.

Diện tích căn phòng họ đang ở không lớn lắm, kính sát đất bị tấm vải dày che kín mít, điều bất thường nhất là bên trái phòng lại đặt một cây đàn piano cổ điển.

"Tốt nhất là cậu nên mặc thêm bộ đồ bảo hộ." Goliath lo lắng nói.

Apollo cười nhạo: "Quần áo bảo hộ có tác dụng gì? Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trốn chạy, tấn công có thể giúp cậu ta sống sót hơn phòng thủ."

Diệp Lâm theo bản năng hỏi: "Tôi đang ở chế độ nào??"

Apollo: "Chế độ tấn công tàu vũ trụ, tôi còn lắp cho cậu một quả tên lửa hành trình, cậu có thể thử hiệu quả của nó xem sao."

Tên lửa hành trình – vũ khí cận hạt nhân, có thể phá hủy nửa chiếc tàu sân bay.

Diệp Lâm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, anh không thể không hỏi lại: "Các người gọi tôi đến đây chỉ để thử nghiệm quả tên lửa hành trình này?"

George vẫn còn tâm trạng nói đùa: "Chúng tôi hy vọng cậu không cần dùng đến nó."

Goliath nheo mắt lại, cô đột nhiên nói: "Anh ta tỉnh rồi."

Như một sự hiểu ngầm kỳ lạ, bốn chữ "anh ta tỉnh rồi" giống như một câu thần chú tử vong nào đó, tất cả mọi người đều im lặng, thậm chí Diệp Lâm cũng cảm thấy tiếng hít thở của mình quá lớn, anh không thể không cố gắng hít khí vào, rồi cố gắng nhịn không thở ra.

Apollo và Goliath trao đổi ánh mắt, họ lùi lại vài bước, George đã rời khỏi phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!