Chương 14: Màn 14: Kỷ Phấn Trắng (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự thật quá sức chịu đựng, Diệp Lâm đã hỗn loạn đến mức không thể suy nghĩ về những chuyện sau khi vào cửa, anh đang cố gắng hồi tưởng lại những chi tiết mình đã bỏ sót hoặc hiểu lầm sau khi tỉnh lại, kết luận rút ra là thân phận của anh có vấn đề.

Và khả năng thân phận có vấn đề đối với một người mất trí nhớ mà nói thì chẳng khác nào Trái Đất diệt vong.

Diệp Lâm ôm đầu, anh im lặng, từ lúc phát hiện mình không có cơ chế bảo vệ, đến khi tàu vũ trụ xuyên qua phễu lỗ sâu, anh đều tỏ ra rất bình tĩnh, một mình ngồi trong khoang nghỉ, trông như một bức tranh đơn độc đầy tuyệt vọng.

Bốn người còn lại không biết phải an ủi anh thế nào, càng ngại chủ động làm phiền, bầu không khí lúc này thực sự rất khó xử, dù họ nói gì thì cũng có một cảm giác bề trên của người chơi lâu năm đối với tân thủ gà mờ.

Con 24 inch kêu gừ gừ như mèo đứng trước mặt anh, Diệp Lâm nghịch ngợm vòng tay AI trên cổ tay một lúc, anh nhìn con 24 inch, hỏi: "Mày có chức năng ghi âm không?"

Đèn tín hiệu trên đỉnh con 24 inch nhấp nháy vài lần, một màn hình nhỏ hiện lên từ chỗ nối cần gạt.

Diệp Lâm hít sâu một hơi, mở màn hình ra, ghi lại khuôn mặt tái nhợt của anh.

Anh nhắm mắt lại, hít sâu hơi thứ hai.

"George." Diệp Lâm khẽ nói, anh rất thẳng thắn, không định vòng vo, "Rốt cuộc tôi là ai?"

Con 24 inch chỉ chịu trách nhiệm ghi âm, mà trong lỗ sâu, bất kỳ thông tin nào cũng không thể truyền ra ngoài, những gì họ có thể làm chỉ là dùng mắt để "nhìn", dùng não để "suy nghĩ", kết quả sau khi suy nghĩ là, Diệp Lâm cảm thấy George không hề giấu giếm anh điều gì.

Bây giờ không ai có thể trả lời câu hỏi của Diệp Lâm, đoạn ghi âm vẫn tiếp tục, anh nhìn khuôn mặt mình trong đó, khó khăn nói: "Tôi gặp phải chút vấn đề ở đây, DNA của Diệp Lâm… Không, phải nói là dường như DNA của tôi không được ghi lại trong hệ thống của Homer." Anh dừng lại một chút, sắp xếp lại từ  ngữ rồi mới tiếp tục, "Theo lý thuyết sinh học AI suy đoán, hẳn là Homer đã ghi lại DNA của "Diệp Lâm", nếu không sẽ không chọn Diệp Lâm vào cửa, nhưng sau khi tôi vào lỗ sâu, DNA của tôi không khớp với Diệp Lâm, cho nên cơ chế bảo vệ không thể có hiệu lực."

Nói một cách đơn giản, chính là "ly miêu hoán thái tử", mà thái tử này vĩnh viễn không mặc vừa áo bào của hoàng đế.

"Thái tử" là Diệp Lâm, "ly miêu" cũng là Diệp Lâm, nhưng có lẽ hai Diệp Lâm này không phải là cùng một người.

Anh đã bị nhầm lẫn khi được cứu ra khỏi khoang sinh mệnh, anh không phải Diệp Lâm, nhưng Diệp Lâm lại trở thành anh.

Khi đoạn ghi âm gần kết thúc, Diệp Lâm có một khoảng thời gian im lặng và trống rỗng rất dài, anh là một người hoàn toàn quên hết quá khứ, nhận thức về thân phận của mình là sự thật rõ ràng duy nhất trong gần hai năm qua, "Diệp Lâm" đối với anh không chỉ đơn giản là một cái tên, nó đại diện cho anh từng là người như thế nào, có lẽ tầm thường, có lẽ cứng nhắc, có lẽ chỉ là một kỹ sư ô tô vô dụng.

Quenta và mọi người luôn đợi bên ngoài phòng nghỉ, tàu vũ trụ của họ đã tự động điều hướng vào phễu lỗ sâu, trước khi xác định được bao lâu nữa sẽ đến không gian vũ trụ mới, mấy người họ cần luân phiên vào trạng thái ngủ đông.

Không thể nói là thiếu sự đồng cảm, nhưng thực sự không còn nhiều thời gian có thể dành cho Diệp Lâm.

Thật vậy, Diệp Lâm không phải là người nghĩ thoáng cho lắm, nhưng từ một khoang sinh mệnh hư hỏng đến mức đó mà được cứu ra, anh đều phải cố gắng sống sót mới có thể kiên trì đến ngày hôm nay, con 24 inch tắt màn hình ghi âm, Diệp Lâm vỗ vỗ nắp vali của nó, uể oải bước ra khỏi phòng nghỉ.

Mạc Khanh dẫn đầu đứng dậy.

"Tôi sẽ điều khiển tàu vũ trụ." Diệp Lâm trấn tĩnh nói, "Chu kỳ ngủ đông là một năm, nếu chúng ta đến sớm hơn, tôi sẽ chịu trách nhiệm đánh thức mọi người."

Tang Thiết còn rất trẻ, cậu ta không chắc chắn lắm, những người bên cạnh đều là đồng đội vừa mới tập hợp lại, còn lâu mới đạt đến mức tin tưởng sâu sắc, đây không phải là những tiểu thuyết vô hạn lưu cậu ta thường đọc, dường như vào một nơi xa lạ thì chỉ một cái chớp mắt là có thể cùng nhau sống chết có nhau rồi.

Người cũng không tin tưởng Diệp Lâm còn có Quenta, phải nói không hổ là Bạch Hạc, anh ta lạnh lùng vô tình đến mức vô cùng sắc bén: "Trạng thái cảm xúc của cậu không thể khiến tôi yên tâm để cậu một mình trên chiếc tàu vũ trụ này, chúng ta đang làm một chuyện liên quan đến việc cứu vớt tương lai của Trái Đất, không thể để cậu phá hỏng giữa chừng."

Diệp Lâm há miệng, anh còn chưa nói gì, Mạc Khanh bên cạnh có chút không nhịn được nói: "Ít nói một chút đi, Bạch Hạc thì sao? Lúc này có thể cất cái dáng vẻ bề trên cứu vớt chúng sinh của anh đi được không?"

Ron lo lắng can ngăn: "Thôi thôi, còn chưa tới đích đến đâu, mọi người đừng cãi nhau."

Quenta lạnh mặt, không nói gì, Tang Thiết do dự một lúc, chán nản lẩm bẩm: "Bên chúng ta một Tiên phong cũng không có… Dù đến đích rồi, có lẽ cũng chẳng làm được gì, đến cuối cùng thậm chí Diệp Lâm còn không về được…"

"Không phải là hoàn toàn không về được." Diệp Lâm ngước mắt lên, anh nhìn lướt một vòng khuôn mặt mấy người, chậm rãi nói, "Chỉ cần tìm được tọa độ Điểm Kỳ Dị, tôi sẽ về được."

Việc George thăm dò Cronos đã thất bại hoàn toàn sau khi tất cả các thiết bị thăm dò dưới biển sâu đều bị phá hủy gần hết.

Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát đen kịt trước mặt hồi lâu mà không nói nên lời.

Apollo rất hả hê: "Anh nghĩ anh ta có bao nhiêu tình cảm với cái thứ giả mạo kia? Anh quá ngây thơ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!