Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng ti vi hòa vào nhau liên tục không ngừng.
Từ đầu tới giờ, sự chú ý của Tống Linh Linh đều nằm ngoài ô cửa sổ, cô mong cho mưa nhỏ lại rồi mau tạnh đi.
Có thể là bởi vì Giang Trục quá yên tĩnh nên không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô đã lặng lẽ chuyển về phía màn hình ti vi.
Vào lúc nhìn qua, cô trộm liếc mắt ngắm người bên cạnh.
Tư thế ngồi của Giang Trục không còn tùy ý như trước nữa, nét mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tống Linh Linh nhận ra dù Giang Trục khinh thường loại phim chiếu mạng thô sơ phế phẩm này nhưng anh vẫn xem rất nghiêm túc.
Anh nghiêm túc xem từng cảnh diễn của cô, thay cô tìm ra những khuyết điểm trong diễn xuất rồi tổng kết ra kinh nghiệm.
Tống Linh Linh không biết những đạo diễn khác có làm vậy hay không, thế nhưng không thể nghi ngờ sự nghiêm túc của Giang Trục đã xua tan xấu hổ và khó xử của cô khi xem lại tác phẩm của mình.
Ngay cả Giang Trục cũng dựa vào cách này để giúp cô sửa lại cách diễn, vậy thì cô có tư cách gì mà còn không đi nghiên cứu và rút kinh nghiệm đây?
Dần dà, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng ti vi.
Thời gian chiếu bộ phim mạng này của Tống Linh Linh không quá dài, chỉ hai tập là hết, tổng thời gian chỉ mất một tiếng.
Mưa ngoài cửa sổ đã ngừng.
Tài xế gọi cho Lâm Hạ, hỏi xem bây giờ họ về hay đợi muộn chút nữa.
Lâm Hạ nhìn về phía Tống Linh Linh: "Chị Linh Linh, chúng ta về luôn giờ chứ?"
Tống Linh Linh theo bản năng nhìn về phía Giang Trục: "Đạo diễn Giang, chúng tôi xin phép về trước."
Giang Trục chớp mắt, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: "Về đi.
"Nhận được sự đồng ý của Giang Trục, Tống Linh Linh và Lâm Hạ nhanh tay thu dọn đồ đạc rồi ra về. Sau khi hai người rời đi, bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề. Trì Bân nhìn người đang ngồi lặng yên trên sô pha vài lần, mấp máy môi:"Anh Trục, xem tiếp không?"
Giang Trục liếc nhìn anh ấy một cái rồi đứng dậy: "Về thôi."
Trì Bân: "... Vâng
"- -- Trên đường trở về, qua kính chiếu hậu, Trì Bân trộm liếc Giang Trục vài lần. Giang Trục vốn không định nói gì, thế nhưng hành động của anh ấy lại quá mức rõ ràng. Anh chỉ đành ngẩng đầu hỏi:"Muốn nói gì?"
Trì Bân im lặng một lát rồi hoài nghi hỏi: "Lúc trước anh thật sự từng xem phim chiếu mạng của Linh Linh rồi à?"
Nghe thấy vấn đề này, Giang Trục chỉ liếc anh ấy một cái: "Không tin?"
Đúng là Trì Bân hơi nghi ngờ: "Không phải là lúc trước anh bảo xem phim chiếu mạng là đang vũ nhục người có thị lực 10/10 hay sao?"
Chinh vì vậy thi thoảng Trì Bân tìm được bộ phim chiếu mạng mà mình thích thì cũng không dám xem trước mặt Giang Trục, anh sợ mình sẽ làm bẩn mắt của cậu chủ Giang đấy.
"..."
Giang Trục cứng họng một lúc lâu, sau đó như nhớ gì điều gì, hơi nhíu mày: "Cô ấy chỉ có phim chiếu mạng thôi."
Những bộ phim trước đó Tống Linh Linh đóng, chỉ có những bộ phim chiếu mạng với vốn sản xuất ít ỏi.
Giang Trục là kiểu đạo diễn đã hợp tác với ai thì đều xem lại tất cả các tác phẩm cũ của người ta một lần, nhằm hiểu rõ được phong cách diễn của người đó.
Vậy nên dù là chướng mắt những bộ phim chiếu mạng của Tống Linh Linh thì anh cũng không thể không xem.
Có điều, lúc trước anh chỉ xem đoạn cut của riêng nhân vật đó chứ không hề kiên nhẫn đi xem hết toàn bộ diễn xuất của những nhân vật không liên quan như này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!