Tống Linh Linh nhận ra sự ghét bỏ đối với bữa khuya trong lời nói của Giang Trục, Tống Linh Linh khe khẽ đồng ý, "Ngày mai ạ?"
Giang Trục: "Buổi sáng ngày mai cô không có lịch quay."
Tống Linh Linh khựng lại, vô thức nhìn về phía anh.
Cô cũng không ngạc nhiên khi Giang Trục biết sáng mai cô không phải quay phim, chỉ là lời này được nói ra từ anh, Tống Linh Linh luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô nhìn Giang Trục với đôi mắt trong veo.
Giang Trục cũng không hề né tránh ánh mắt của cô, thấp giọng nói: "Sáng ngày kia tám giờ?"
"... Cũng được ạ."
Sáng ngày kia lúc chín giờ cô có một cảnh quay.
Sau khi nói xong, Tống Linh Linh ngồi cạnh Giang Trục cho đến khi cảnh quay cuối cùng trong ngày được quay xong, cô mới đúng dậy rời đi trường quay.
Trên đường trở về khách sạn, Lâm Hạ nhìn thấy bộ dạng trầm mặc ít lời của cô, tò mò hỏi: "Chị Linh Linh, chị đang nghĩ cái gì vậy?"
"Chị đang nghĩ..." Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Em có cảm thấy Giang Trục gần đây có chút không bình thường không."
"?"
Lâm Hạ sững sờ, nghiêm túc nghĩ lại, lắc đầu: "Không có."
Cô ấy cảm thấy Giang Trục vẫn rất bình thường, không khác trước đây quá nhiều.
"Em chắc chắn là không có chứ?" Tống Linh Linh nghi ngờ tăng âm lượng.
"Đúng vậy." Lâm Hạ mở gói khoai tây chiên ăn bên cạnh cô, mơ hồ nói: "Chị cảm thấy anh ấy không bình thường ở chỗ nào?"
Tống Linh Linh im lặng một lúc, tung ra một câu, "Chị cảm thấy chỗ nào anh ấy cũng không bình thường."
"..."
Lâm Hạ nghẹn họng, giơ tay sờ trán Tống Linh Linh một cái, vẻ mặt thành thật lẩm bẩm, "Đâu có sốt đâu nhỉ."
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, bỏ tay của cô ấy ra, tự nhủ: "Em không hiểu."
Lâm Hạ bình tĩnh, "Đúng là em không hiểu."
Tống Linh Linh từ bỏ việc trao đổi với cô ấy.
Cô dựa vào cửa sổ xe suy tư, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nghĩ ra cái gì, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Đến cửa khách sạn, Tống Linh Linh và Lâm Hạ đi một chuyến vào tiệm photoocopy.
Sau khi in kịch bản do Chu Đình Thâm gửi qua ra, hai người ai nấy tự trở về phòng của mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tống Linh Linh nằm nhoài ra giường đọc kịch bản.
Ở phim trường cô chỉ đọc sơ qua, nội dung cụ thể còn chưa kịp đọc.
Kịch bản cũng không phải rất đầy đủ, Chu Đình Thâm cũng không có đưa toàn bộ kịch bản cho cô, nhưng sau khi đọc xong phần này, cô gần như biết đây là câu chuyện đau khổ như thế nào.
Hơn nữa, khả năng cao là sẽ không được chiếu sau khi quay xong.
Kịch bản thực sự là viết khá sát ranh giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!