Chương 75: Ngoại Truyện 3

3 ma mi và 1 quỳnh Nhân - 3

---

01/01/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Thành hoàng Long Thành lúc này mời phản ứng lại, nhưng lại không thể phản ứng trôi chảy.

Cô ngẩn ngơ, nói: "Cậu là... Tôi là... Chúng ta là..."

Ngàn từ vạn chữ cô động lại thành một câu duy nhất: "Trời ạ..."

Lý trí nói cho cô biết, tuy bản thân mình không nhớ được chuyện gì, nhưng Quỳnh Nhân nhất định là con trai của cô, bởi vì con trai cô nhất định sẽ không nói dối về những chuyện thế này, càng không thể lôi chuyện quan trọng như vậy ra để giỡn hớt.

Sau khi khiếp sợ quá độ, đại não Thành hoàng gần như đã chết máy, đầu óc trống rỗng, mơ mơ màng màng, ngay cả mình đang nghĩ cái gì cũng không biết.

Cô cúi đầu nhìn ảnh chụp bát miến chua cay của Quỳnh Nhân, lại lấy ảnh chụp của mình ra, so tới so lui, vị trí của từng cọng hành, cọng giá, từng hạt lạc đều cẩn thận so một lượt, y như người ta chơi trò tìm điểm khác biệt vậy.

"Đúng là cùng một bát..."

Thành hoàng Long Thành nhìn chằm chằm vào bát miến chua cay mà lẩm bẩm.

"Thực sự là cùng một bát."

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt chợt ngấn lệ: "Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy con thì tôi đã thấy rất thích rồi, hóa ra là vì tôi nhận ra con mình, tôi thật là thông minh, hức hức hức. Con mình thế mà lại là con mình, con có hiểu được cảm giác này không? Con đương nhiên không hiểu, con đã làm mẹ bao giờ đâu, hức hức hức hức."

Cô lau nước mắt, tay áo ướt một mảng lớn, thấy Quỳnh Nhân vẫn bình thản như thường, chợt thấy không hài lòng, khóc tu tu nói: "Sao con lại không khóc, tôi đã cảm động thế này rồi mà!"

Quỳnh Nhân: "..."

Vì hành động và suy nghĩ của mẹ tôi rất là không bình thường, cho nên dù đang trong tình cảnh cảm động, có thể lấy ra viết tiểu thuyết như này, tôi cũng không khóc được đó.

"Mẹ, con có thể gọi cô như vậy không?" Quỳnh Nhân dịu dàng nòi, "Con rất vui có thể làm con trai của mẹ."

Thành hoàng vốn chỉ đang nhỏ giọng nức nở thôi, nhưng nhìn thấy Quỳnh Nhân cao lớn đẹp trai bên cạnh, chợt nghĩ đứa bé này không có mình vẫn có thể trưởng thành, khiến người khác phải tự hào.

Trong lòng lại thấy khó chịu.

"Nhưng mà... Tôi chưa từng đi họp phụ huynh cho con, cũng chưa từng làm cơm trưa cho con mang đến trường, buổi tối chưa từng kể chuyện cổ tích để dỗ con ngủ, cũng chưa từng vỗ về con khi con vấp ngã. Ta chẳng làm được gì, dựa vào đâu mà có con trai tốt như con chứ."

Quỳnh Nhân không biết, lúc mẹ mình khóc, con cái nhà khác sẽ an ủi như thế nào, từ lúc sinh ra cho đến giờ, cậu chưa từng có cơ hội luyện tập cái này.

Cậu chỉ có thể vụng về ôm Thành hoàng, vỗ vỗ.

Thành hoàng khóc cũng không lâu lắm, là Thành hoàng Long Thanh, còn có rất nhiều việc đang chờ cô giải quyết, điện thoại không ngừng đổ chuông, một người mẹ thân mang trọng trách, ngay cả khó cũng phải căn chuẩn thời gian.

Cô lau khô nước mắt trên mặt, bụm miệng nói: "Con đứng ở đây, đừng đi đâu cả."

Quỳnh Nhân: "... Mẹ đi làm đi, mẹ ở đây cũng không có quýt bán đâu*."

*Chỗ này là một câu nói đùa, có bạn milimett giải thích ở bình luận rồi á.

Thành hoàng bật cười, cười xong nước mắt lại lã chã: "Tôi với con trai mới nhận nhau được năm phút đồng hồ đã phải đi làm, số tôi thảm quá mà."

Quỳnh Nhân dở khóc dở cười: "Nhanh đi làm đi, ê kíp chương trình còn đang chờ con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!