Chương 43: (Vô Đề)

Cảm thấy khổ cực khi phải thi hành hình phạt với phạm nhân cũng giảm bớt không ít.

---

09/12/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Vảy rồng cứng rắn mà bóng loáng, càng gần chóp đuôi, kích thước vảy càng nhỏ, màu sắc giống như một viên ngọc đen, hơi hơi trong suốt, phía trên còn có ánh vàng, lộng lẫy mà không phô trương, mang theo loại cảm giác đẹp đến kỳ lạ.

Quỳnh Nhân vào ứng dụng chụp ảnh, cài đặt thời gian và chế độ chụp liên tục, ôm trọn lấy đuôi rồng, cậu muốn chụp chung mấy bức ảnh.

Cái đuôi có chút cứng ngắc, Quỳnh Nhân ôm rất mệt, cậu bèn quay lại phía Ngôn Mặc: "Được rồi, đừng căng thẳng..."

Hai tay Quỳnh Nhân ôm lấy cái đuôi chắp trước ngực, làm động tác chào tạm biệt, cái đuôi che hơn phân nửa mặt cậu, cậu cọ mặt vào lớp vảy, cố gắng nghển cổ, nói với Ngôn Mặc: "Cười cái đi mà, tôi muốn rửa bức ảnh này ra để treo trong nhà."

Vảy của Ngôn Mặc bị cậu cọ sắp phát nổ luôn!

Hắn cười không nổi, nói trắng ra là, hắn đã dùng hết sức lực toàn thân để giữ lý trí tỉnh táo rồi.

Quả nhiên, vẫn không nên để Quỳnh Nhân sờ đuôi mình thì hơn.

"Ngôn Mặc?"

Bởi vì hắn cứ ngây ra như người mất hồn, nên Quỳnh Nhân cũng cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh làm sao vậy?"

"Không sao." Ngôn Mặc hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười nhìn vào ống kính.

Quỳnh Nhân cũng nhanh chóng mỉm cười.

Âm báo chụp ảnh không ngừng vang lên.

Quỳnh Nhân thả đuôi của Ngôn Mặc xuống, chạy tới xem ảnh, nhịn không được cảm thán: "Đuôi đáng yêu quá đi! Anh thiệt là đẹp trai mà!"

Cùng thần linh đẹp trai như vậy ở chung một nhà, có cảm giác mình có thể sống thêm thật nhiều năm.

Ngôn Mặc cũng lại gần xem ảnh.

Đuôi thì đáng yêu chỗ nào, đáng yêu rõ ràng là Quỳnh Nhân mà, từ đầu ngón chân cho đến từng sợi tóc, chỗ nào cũng đáng yêu hết.

Quỳnh Nhân đảo mắt, liếc nhìn sừng rồng: "Sừng có thể sờ không?"

Ngôn Mặc đang cúi người lập tức đứng thẳng dậy: "Bây giờ không được."

"Ồ..."

Tuy có hơi thất vọng, nhưng Quỳnh Nhân vẫn rất biết điều kìm lại khát vọng trong lòng, nếu mà sờ nhiều quá làm thần thấy phiền, nhỡ không có lần sau luôn thì sao.

Cậu yên lặng thu tay về.

Ngôn Mặc chậm rãi thở phào một hơi, quá trình không biết là khen thưởng hay dằn vặt này cuối cùng cũng kết thúc.

Không thể một lần thưởng hết được, sừng rồng vẫn nên để đến lần sau đi.

Ngôn Mặc cảm thấy mình đã nắm giữ chính xác kỹ xảo câu người.

Huống hồ... Sừng rồng so với đuôi còn mẫn cảm hơn, bình thường lúc hắn dùng hóa thân này cũng sẽ không để lộ sừng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!