Chương 11: (Vô Đề)

Tôi đầu thú, tôi khai, xin Vô Thường lão gia giơ cao đánh khẽ.

---

21/10/2021

Edit: Nhật Nhật

Editor có lời muốn nói: Mấy nay tôi lười, nên bị em Nhân trừng phạt hay sao á, mãi mới lấy được quyết tâm mở truyện ra làm ngoại truyện mà bị mất file tận 2 lần, lần sau mất còn nhiều hơn lần trước. Khổ tâm ghê gớm.....

Trong phòng khách nhỏ hẹp tối tăm, màn hình điện thoại chính là nguồn cung cấp ánh sáng duy nhất, trên màn hình hiện lên một đình nghỉ mát trên hồ, gió đêm lay động màn sa mỏng, thiếu nữ mặc đồ trắng gảy hai ba tiếng đàn.

Sợi tóc phất qua khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Hức hức hức hức hức!"

Quỳnh Nhân cắn khăn mặt trong miệng, thuận tay ôm thỏ bông đặt bên cạnh cùng xem phim lên, dùng mớ lông thỏ bông xù mềm mại trên đầu thỏ lau nước mắt.

"Nhiếp Tiểu Thiến thật là đáng sợ." Quỳnh Nhân sợ sệt ôm lấy thỏ nhỏ, "Từ nhỏ cứ nghe mọi người nói Nhiếp Tiểu Thiến là nữ thần, nhưng mà mặt của cô ấy tao cũng không thấy rõ hu hu hu, sao cô ấy không phải là người chứ QAQ"

Thỏ bông cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời, dù sao nó cũng chỉ là một bé thỏ bông thôi.

Phim chiếu đến cảnh lúc ban ngày Ninh Thái Thần ngồi trong miếu cổ viết sách, hồn nhiên không biết dưới lầu có vô số thây khô đang vặn vẹo bò lên, chờ uống máu ăn thịt. Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Thỏ bông bị giật mình, sợ hãi co thành một cục, vùi đầu vào giữa hai chân trước, cái đuôi tròn xoe như quả bóng run run.

Quỳnh Nhân ôm lấy thỏ nhỏ đang sợ hãi: "A lô."

"Album xảy ra chút vấn đề." Đầu bên kia vang lên giọng nói bàng hoàng của người đại diện.

Quỳnh Nhân: "Album của cháu không bán được, chiếm diện tích quá nên khi quản lý kho cho tiêu hủy hết rồi ạ?"

Người đại diện: "..."

"Không phải thế. Có người đặt mua hết tất cả các sản phẩm liên quan đến cậu rồi, hơn nữa còn thanh toán hết luôn một lượt, ba phút trước có xe tải đến lấy hết mọi thứ chở đi rồi."

Quỳnh Nhân trầm mặc một chốc, thở dài nói: "Lên hot search hữu hiệu thế cơ ạ?"

Nên biết, bây giờ hầu như chả còn ai mua album vật lý nữa cả, dù có mua thì phần lớn cũng là để sưu tầm, chứ không ai thật sự mở lên nghe hết. Gì thì gì đầu đĩa CD bây giờ cũng thành đồ cổ cả rồi.

Người đại diện tự trách: "Cũng tại chú, cho dù album của cậu ba năm cũng chỉ bán được có 49 đĩa, chú cũng nên báo trước với kho, để họ giữ lại một số lượng nhất định mới phải."

"Sao lại trách chú được chứ, cháu chìm nghỉm như vậy, ai mà nghĩ được lại có thể bán hết tất cả album trong một ngày." Quỳnh Nhân thở dài, "Chỉ có thể thử liên lạc với đối phương xem sao, mong là người ta có thể bớt lại cho chúng ta năm trăm đĩa."

Người đại diện: "Nhỡ đối phương không muốn thì sao?"

Quỳnh Nhân nghe vậy cũng không lo lắng lắm: "Cùng lắm cháu hát lại album ngay tại chỗ một lượt, biến lễ ký tặng thành liveshow, xong ngay."

Người đại diện cảm thấy cạn lời, khó lắm mới đổi vận, vậy mà mọi chuyện cứ đi theo hướng kỳ dị, không được suôn sẻ cho lắm.

"Còn một chuyện nữa."

Quỳnh Nhân dựa theo suy nghĩ ăn sâu vào tiềm thức trước giờ, đoán: "Chuyện xấu ạ?"

Người đại diện hắng giọng: "Chuyện tốt! Cậu đổi vận rồi, tự tin lên tí xem nào! 'Lên đường nào, bạn ơi' muốn mời cậu làm khách mới kỳ đầu tiên. Chú hỏi họ rồi, Phó Gia Trạch dẫn theo Mạnh Thanh Hành cùng đi. Cậu có muốn đi không?"

Quỳnh Nhân không buồn đắn đo: "Không muốn, ngày nào mà cũng phải nhìn thấy cái bản mặt của Phó Gia Trạch thì buồn nôn chết mất."

Người đại diện: "Cát xê kỳ đầu tiên là 900 nghìn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!