Chương 84: (Vô Đề)

Tới lầu một, Xuân Di một phen kéo ra cửa lớn liền xông ra ngoài. Tiểu Thiến đuổi tới dưới lầu, nhìn thấy bà chạy ra ngoài, cắn răng một cái, cầm lấy áo mưa treo ở vách tường tùy ý khoác lên người liền một mạch cũng chạy ra theo.

"Dì Xuân Di!"

Cuối cùng thì cũng đuổi kịp khi bà sắp chạy ra bên ngoài sân, đem bà ngăn ở rào chắn bên cạnh, tiểu Thiến hai tay dang ra ngăn trước mặt bà, "Dừng lại đi dì."

Xuân Di vì chạy vội tới nên phải cố phanh một cái mới miễn cưỡng dừng lại mà không va phải vào người tiểu thiến, bà nhìn thẳng vào người đang chặn đường mình "Để tôi đi qua."

"Không có khả năng!!!" Tiểu Thiến lắc đầu.

Mưa to trắng xóa một vùng, nước mưa theo quần áo mà trút xuống, dưới chân nhanh chóng hình thành một vũng nước nhỏ. Hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ không thấy rõ, bóng người bị màn mưa che lấp, tiểu Thiến mặc mũ choàng áo mưa nỗ lực mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy đối phương đầu tóc tán loạn, quần áo dính sát tại thân thể nhăn thành một đoàn.

"Tôi nhất định phải đi qua."

"Dì Xuân Di, đây là vì muốn tốt cho dì." Tiểu Thiến thử dùng đạo lý thuyết phục bà, "Mưa to như vậy, không biết rốt cuộc có tiệm thuốc ở nơi nào, chỉ có thể giống như con ruồi lạc hướng khắp nơi đâm chạm chỉ biết dựa vào vận khí, không chỉ tiêu phí thời gian cùng tinh lực quá lớn, càng có khả năng cái gì đều không tìm được. Đối với tình hình như bây giờ mà nói, cách làm của dì như vậy căn bản là vô ích."

"Tôi nói cô tránh ra!" Xuân Di gằn từng chữ một mà nói.

Mây đen tầng tầng chậm rãi mà tụ lại đây.

"Cháu sẽ không làm……"

Vừa dứt lời, Tiểu Thiến liền cảm giác được đối diện vọt tới một cổ lực đẩy mạnh mẽ khiến cho chính mình không đứng thẳng được.

Xuân Di một phen nâng tay đẩy ra Tiểu Thiến sau đó liền thẳng hướng phía trước mà chạy, bên tai vang lên một tiếng kinh hô ngắn ngủi, bà không để ý thêm một chút nào, lập tức đẩy ra tấm lưới sắt chạy vào trong màn mưa mênh mang, có vẻ dồn dập mà chật vật.

Bà không chú ý tới, thời điểm Tiểu Thiến bị bà đẩy ra té lăn trên mặt đất. Vừa lúc trên mặt đất có hòn đá lộ ra một nửa phần đầu bén nhọn, Tiểu Thiến tránh không kịp, bị hòn đá vạch một đường thật sâu rạch qua yết hầu của nàng.

Tiểu Thiến giãy giụa vài cái, trong miệng nôn ra mấy ngụm máu, liền không còn phát ra tiếng động nào nữa.

Bóng tối bao trùm lấy thân ảnh dần dần đi xa kia, cùng với một đôi mắt nhìn về không trung, tràn đầy không dám tin tưởng.

………………………………………

"Phát hiện hai nguyên điểm?!"

Ở bên kia màn hình Dương thiếu tướng vỗ bàn đứng lên.

"Đúng vậy, nếu dụng cụ dò xét không lầm, theo tin tức phản hồi về cho thấy, xác thật là tồn tại hai nguyên điểm." Chu Phòng đáp.

"Trải qua kiểm tra nghiệm chứng qua, dụng cụ bác sĩ Trần lưu lại không có khả năng xuất hiện sai lầm…… Là có chỗ quan trọng nào bị để sót sao……" Dương thiếu tướng lẩm bẩm tự nói, một lát sau, hắn từ trong suy tư hồi phục lại, đối với hai người đang đứng trước mắt chờ đợi mệnh lệnh của hắn mà nói, "Chuyện này tôi đã biết, chúng ta cứ tiếp tục hướng về phía trước tùy tình huống mà xử lí, trước mắt không có mệnh lệnh nà được đưa ra, các anh liền cứ duy trì hành động như ban đầu kế hoạch không thay đổi."

Hai người cúi chào: "Đã hiểu!"

…………………………………..

Trong cơn mưa, Thạch Điền kéo rương hành lý chật vật mà đi ra cửa lớn.

Hắn dọc theo đường mòn trong sân mà đi, mỗi bước đi như dè chừng, e sợ có người phát hiện hành vi chạy trốn của hắn. Quá lưu tâm đến bốn phía không có chú ý tới dưới chân, chân không cẩn thận mà vướng phải một vật gì đó, lảo đảo một cái liền muốn té sấp về phía trước, may mắn đúng lúc ổn định thân thể. Thạch Điền nhìn xuống dưới chân, muốn nhìn xem là cái gì vướng tới chân mình ──

Rõ ràng là thi thể đang nằm của Tiểu Thiến!

Phản xạ có điều kiện liền muốn quay đầu lại hô to gọi người tới, nhưng Thạch Điền đúng lúc che lại miệng ngăn trở hành động này của chính mình.

Cẩn thận cúi đầu nhìn lại, hòn đá bén nhọn xuyên phá yết hầu của tiểu Thiến, đồng tử mở to, đã hoàn toàn không còn hô hấp.

Là…… Chết chắc rồi đi, kia…… Thạch Điền run rẩy đôi tay quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà cao lớn, ổn định tâm trạng, đôi mắt không hề hướng về vị trí thi thể, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy từ bên cạnh cô vòng đi qua.

……………………………….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!