Chương 46: (Vô Đề)

"Đi xuống con đường từ Nineveh

Tử thần dừng lại một lúc và nói: "Bây giờ hãy nghe đây.

Các ngươi có nhìn thấy các địa danh xung quanh không?

Chúng đã là của ta, và ta đã thay đổi chúng hoàn toàn….

Ta đã tìm thấy một cách khác để cảm nhận không khí:

Đó đã là đặc trưng của sự tuyệt vọng……"

"Là thơ à?" Bạch hỏi.

"Ừ." Tĩnh Nhân trả lời, "Là một bài thơ tôi tìm được trong tập sách cũ, một thi nhân đã viết bài thơ này, ít nhất là một thế kỉ trước. Lúc tìm được tôi rất thích bài thơ này, vì thế liền chép lại, lúc nào rảnh lại lấy ra đọc, lâu dần thuộc lòng luôn rồi." Cậu nhìn qua gương chiếu hậu của xe gắn máy thấy vết thương trên tay Bạch đã được quấn băng, phía dưới còn thừa ra hai đoạn bay bay trong gió.

"Nghe rất hay."

"Cám ơn đã khen."

Tĩnh Nhân nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía trước, chuyên chú lái xe. Gió thổi qua lớp áo Tĩnh Nhân, tóc cũng bị thổi ra phía sau. Bầu trời mang một màu nặng trĩu, tầng mây xám xịt đang thong thả trôi.

Lúc đầu Bạch cũng đề nghị để hắn lái xe, nhưng Tĩnh Nhân lo vết thương của hắn, kiên quyết phản đối. Bạch không nói lại, đành phải thỏa hiệp, để cho Tĩnh Nhân lái xe.

Bạch nhìn bốn phía cảnh giác tang thi xuất hiện, "Còn lại nhiều đạn không?"

Lúc giằng co với Lý Cường đã dùng súng, cứu người phụ nữ kia cũng dùng bốn phát đạn, cho nên…. "Hiện tại chỉ còn một viên." Tĩnh Nhân nói.

Vũ khí cùng đạn dược còn lại đều ở trên xe việt dã, bên người mang theo cũng chỉ còn mỗi khẩu súng lục. Xe thì đã bị Lý Cường cướp mất, lại cũng không tìm được chỗ nào lấy thêm vũ khí.

"Thế……"

"Không cần lo lắng," Tĩnh Nhân biết Bạch đang muốn nói gì, "Cho dù không có vũ khí, tôi đánh tay không cũng không kém hơn so với cậu." Tĩnh Nhân nhìn Bạch đang lo lắng, nở nụ cười.

Tĩnh Nhân giẫm chân ga, xe máy tăng tốc độ.

"…… Đã rời Baghdad – Những tháp sao nghiêng,

Tòa án cẩm thạch và hội trường, hình ảnh náo nhiệt.

Những nơi này, và những thứ cổ xưa ngươi đã từng biết,

Sớm thôi sẽ không còn, ta đang dần hủy diệt."

Trong tiếng ngâm thơ của Tĩnh Nhân, chiếc xe máy vẫn chạy băng băng trên đường phố.

Cái được gọi là cầu sông Giang, chính là chiếc cầu lớn bắc qua sông dẫn đến một thành phố khác.

Dưới sắc trời mù mịt, mặt sông lạnh lẽo, rộng lớn bị gió thổi tạo thành những lớp sóng cuồn cuộn. Vài con quạ bay qua xé tan bầu không khí im lặng. Mọi thứ bị tàn phá, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Tĩnh Nhân và Bạch dừng xe ở phía xa, tắt động cơ. Trên cầu yên tĩnh như chết, có thể thấy một vài nơi bởi vì chấn động mạnh mà hàng rào bảo vệ bị hỏng, nhưng nhiều nhất vẫn là rất nhiều ô tô, xe buýt, xe tải đều bị lật ngã ở giữa đường. Không cần phải nói cũng chắc chắn sẽ có tang thi ở đây.

"So với các lộ tuyến khác, số lượng tang thi xem như đã ít đi rất nhiều." Tĩnh Nhân quan sát tình huống nói, "Hẳn là đường rộng rãi, tương đối dễ chạy thoát, nhưng trong thời điểm như vậy số người nghĩ đến chuyện rời đi từ nơi này thì không nhiều."

"Có thể đi qua chỗ này." Bạch nói.

"Nhưng vẫn phải cẩn thận." Sau khi xác nhận độ khó không lớn, Tĩnh Nhân ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trải qua nhiều chuyện như vậy rốt cuộc cũng đến được đây, cậu rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi.

Bây giờ không phải là lúc chủ quan. Tĩnh Nhân tự nhủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!