"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trong lúc bị Gian Đồng kéo một mạch chạy xuống cầu thang xoắn ốc tầng 2, Tĩnh Nhân hỏi hắn.
"Trước tiên tới phòng bóng chày ở khu B đã."
Bước đi không hề giảm tốc độ, Gian Đồng dẫn theo Tĩnh Nhân một đường xuyên qua hành lang quanh co gấp khúc, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng sinh hoạt. Hắn quay đầu lại cười cười nói với Tĩnh Nhân, "Cho dù là chạy trốn, không phải cũng nên mang theo vũ khí phòng thân sao?"
"Nếu như là vũ khí, tôi có."
Tĩnh Nhân vừa nói vừa mở cặp sách, từ bên trong lấy ra một khẩu súng ngắn.
Gian Đồng thấy khẩu súng trong tay cậu thì thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, mở cửa phòng, trong góc đang đặt một cái thùng đựng dụng cụ huấn luyện, hắn liền tiện tay rút ra hai cây gậy bóng chày.
"Tôi không cần…" Tĩnh Nhân cho rằng hắn không hiểu ý của mình.
"Cầm đi."
Gian Đồng ném một cây trong đó cho Tĩnh Nhân, "Súng dùng hết đạn rồi thì cũng vô dụng, vũ khí luôn càng nhiều càng tốt, tốt xấu gì thì cậu và tôi cũng đã luyện võ qua."
"Nói vậy cũng đúng." Tĩnh Nhân mỉm cười gật đầu.
"Đi thôi." Gian Đồng nắm chặt gậy bóng chày, trong mắt hiện ra một tia sắc bén.
Tĩnh Nhân: "Được."
Đúng lúc này, từ bên ngoài liền truyền đến âm thanh của loa phát thanh.
"Reng reng, reng reng" đây chính là âm thanh cảnh báo.
Sau khi Tĩnh Nhân và Gian Đồng rời khỏi lớp học, mọi người bao gồm cả thầy giáo trong lớp đều đang hoàn toàn ngây ngẩn vì hai người cứ như vậy mà công khai vi phạm nội quy trốn học giữa giờ, đúng lúc này tiếng loa phát thanh vang lên đã kéo bọn họ trở về.
"Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp!"
Nghe giọng nói trên loa phát thanh là có thể biết đó chính là giáo vụ chủ nhiệm mặt than, chỉ là lúc này không còn bình tĩnh như mọi khi nữa mà đã để lộ ra sự hoảng loạn và sợ hãi khó có thể che giấu.
"Trong trường học đang phát sinh một sự việc hết sức bạo lực…"
Bất kể là các lớp khác đang học, hay là đang trong sân trường học thể dục, hay là mấy học sinh "gương mẫu" đang trốn ở môt góc nào đó trong sân trường mà lén lút hút thuốc, đều dừng việc mình đang làm lại, quay đầu nhìn về phía loa phát thanh, yên lặng nghe.
"…Các học sinh theo sự hướng dẫn của giáo viên, mau chóng đi tới nơi an toàn lánh nạn…"
"Xem ra hắn cũng đã ý thức được tình hình đang rất nguy hiểm."
Gian Đồng vẫn luôn nghe ngóng quay đầu nói với Tĩnh Nhân suy nghĩ của mình, "Trường học vẫn có người hiểu chuyện."
Tĩnh Nhân trầm ngâm nói: "Như vậy xem ra, chắc là vẫn có khả năng khống chế chuyện này…"
Lời còn chưa nói hết, sau đó một tình huống bất ngờ liền xảy ra.
"…Các học sinh theo sự hướng dẫn của giáo viên, mau chóng đi tới nơi an toàn lánh nạn…"
Những lời này vừa nói ra, chợt mọi người đều nghe thấy một trận hỗn loạn "bịch bịch" gì đó như tiếng người bị ngã xuống đất, loa phát thanh xuất hiện âm thanh "két két".
"Ngươi muốn làm cái gì?! Không, không, đừng tới đây…"
Tựa hồ như đang bị cái gì đó chặn đến không còn đường lui, cuối cùng nghe được âm thanh hắn ngã xuống đất.
Loa phát thanh liên tục phát ra âm thanh "két két két" đến ghê người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!