Chương 5: Chó ngoan không cản đường

Cái thái độ kia không thể tính là bao dung, kỳ thực là lười chấp nhặt, thậm chí là không để sự hung dữ của cậu vào mắt.

Quá ngông.

Quá đáng hận.

Tức giận của Cố Giản sắp hóa thành nước, chảy tràn ra khỏi đôi mắt.

Trong một khoảnh khắc không ai lý giải được tình huống này, lại không kịp, không dám phản ứng thậm chí là chọt tay vào phá vỡ, cục diện này đã duy trì một lúc lâu.

Sau đó do Hạng Nghiêm phá vỡ trước.

"Anh… Mùi của anh…"

"Cậu im miệng!"

Cố Giản không cho hắn nói hết đã hừng hực quát ầm lên.

Cậu dùng lực đẩy mạnh hắn ra.

Nhưng thật ra không đẩy được đối phương đi miếng nào, bản thân lại lảo đảo trước.

Có điều trước khi người khác kịp phản ứng cậu đã tung người chạy khỏi giảng đường.

"Này! Cố Giản! Cậu đi đâu đấy!?"

Đào Bạch lúc này mới kịp hoàn hồn, muốn đuổi theo.

Mặc dù hắn không rõ ràng lắm nhưng lại cảm thấy chuyện này không hề tầm thường chút nào, quan trọng là hắn cho rằng không thể mặc kệ Cố Giản như vậy.

Nhưng chân hắn vừa nhấc lên được một bước trước mặt đã có một bức tường thịt ngăn cản bước chân của hẳn.

Mẹ!

Trong lòng Đào Bạch cũng không nhịn được chửi tục một câu khi được sâu sắc cảm nhận sự đồ sộ của cậu đàn em năm nhất mới toanh này.

Trong lúc đó trên đỉnh đầu đã vang lên một câu: "Không cần đuổi theo."

Giọng điệu mẹ nó không cho phép phản kháng thật đáng đánh.

Nhưng chưa đợi Đào Bạch phản ứng thì bức tường thịt trước mặt đã chạy mất rồi.

"Cái gì vậy…"

Chân hắn còn muốn bước ra…

"Này, cậu ấy đã nói không cần đuổi theo rồi."

"."

Mẹ!

Lần thứ hai bị chặn, Đào tiểu Bạch trực tiếp nổi bão: "Cái mẹ gì!? Chó ngoan không cản đường!"

Mười phần khí phách nhá.

Đợi hắn ngước mắt nhìn người đang chặn hắn, Đào Bạch lại muốn chửi tục nữa.

Mẹ nó đám thanh niên mới lớn các người ăn cái mẹ gì mà cao quá vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!