"Cậu…"
Đào Bạch mở cửa phòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt bên ngoài thì đã có chút giật mình, sau đó là không mấy thân thiệt hỏi: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Ai biết hắn vừa hỏi xong cái tên vốn đang đứng bên ngoài đã dán tới, định chui vào phòng hắn.
Thời điểm đó dây thần kinh vận động của Đào Bạch phản ứng quá nhanh, lập tức lấy thân hình chưa cao tới một mét tám còn trắng mềm của mình chặn cửa, đồng thời đóng cửa lại.
Hai người họ suýt thì đυ. ng vào nhau nhưng ít nhất đã chặn được ý đồ của Hứa Văn. Có điều Đào Bạch cũng đã tự nhốt mình ngoài cửa.
Dù sao vẫn tốt hơn để tên khốn này vào cửa. Hắn có cảm giác nếu để cho hắn vào sẽ không có chuyện gì hay ho hết.
"Cậu muốn làm gì đấy hả!?"
Nét mặt Đào Bạch lại càng không thân thiện.
"Tôi muốn gì, trò chuyện với anh chứ làm gì."
Còn Hứa Văn chui lỗ chó bất thành liền thuận thế đặt một tay lên ván cửa, nhìn từ bên ngoài giống như đang ép Đào Bạch lên đó giở trò lưu manh.
Chứ còn gì nữa!
Lúc nói hắn còn cúi đầu ghé vào tai Đào Bạch, giọng điệu ép đến thấp. Nếu Đào Bạch là Omega nào thì nhất định sẽ bị hắn rù quyến đến u mê rồi.
Nhưng đổi thành Đào Bạch lại khác.
Bởi vì chiều cao, ở trong tư thế này Đào Bạch trông càng thêm lép vế, hắn chỉ hận không cách mấy tên khốn cao hơn hắn xa một chút, như vậy mấy em Omega mới có thể nhìn thấy hắn. Đào thiếu gia đã từng có lịch sử không được tốt đẹp hận nhất là mấy tên cợt nhã lại được mấy em Omega yêu thích này lập tức phát hỏa.
Ỷ mình cao chứ gì!
Bốp!
"Ui!"
Hứa Văn không kịp đề phòng bị Đào Bạch thụi cho một cú vào bụng.
Cho dù Đào Bạch không cao nhưng hắn vẫn là Alpha, lực tay dùng để kéo cung, không thể coi thường được. Hắn lại dùng toàn lực, nếu không phải thời điểm cuối cùng Hứa Văn dựa vào bản năng lùi về thì hắn nhất định phải vào viện với một cú này rồi.
Dù vậy bầm là không thể thoát khỏi.
"Cho cậu vênh váo này! Tưởng cao là ngon hả!"
Đào tiểu Bạch thành công đẩy lùi được Hứa tặc, biểu tình tàn bạo bên trên khuôn mặt bánh bao kia quả thật như tiểu nhân đắc chí, chỉ thiếu khắc hai chữ đắc ý trên mặt.
"Phụt!"
Hứa Văn bị ăn một cú vốn không có tức giận lại bị dáng vẻ này của hắn chọc cười. Vừa ôm bụng vừa nhếch môi cười phì ra. Nói thật là đến lúc này Hứa Văn vẫn không ngờ Đào Bạch lại ghim vụ cao thấp kia lâu đến thế. Ơ, lúc đó hắn rõ ràng khen Đào Bạch kia mà… Nói mà đến hắn cũng không tin luôn, Hứa Văn càng cười dữ nữa: "Ha ha hả!"
Đào Bạch bị tiếng cười không rõ đầu cua tai nheo của hắn chọc cho sượng mặt.
Có mẹ gì hay mà cười!? Tên này bị ngáo à?
Đào Bạch càng nghe càng tức, lại không thể đánh đến ngươi sống ta chết với "người nhà" của chồng bạn, ngẫm lại mắt không thấy tâm không phiền, hắn rầm một cái chui tọt vào phòng, đóng cửa.
Hắn điên mới đứng bên ngoài với tên kia.
Hứa Văn nhìn cánh cửa đã đóng lại một đỗi mới không cười nữa, thẳng lưng đứng lên. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ mà lại đi tới tiếp tục gõ cửa phòng Đào Bạch.
"Đàn anh tiểu Bạch, tôi thật sự không phải vì cậu lùn mà trêu cậu… Phụt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!