Chương 16: (Vô Đề)

Xem như chỉ là bản năng chiếm hữu của Enigma, hắn cũng không muốn thỏa hiệp chuyện này với Cố Giản.

Vậy chỉ có thể do Cố Giản thỏa hiệp với hắn.

Enigma một khi bướng bỉnh lên… Cố Giản không lường được mức độ hủy hoại của hắn. Dưới ánh mắt kiểu "anh thử khıêυ khí©h tôi xem" của hắn, Cố Giản buông tay xuống nước bực bội nói: "Không cần thiết phải báo với quản lý. Tôi không muốn người khác biết việc này."

Vậy phải làm thế nào?

Ánh mắt con gấu kia như biết nói, Cố Giản nhìn thấy ý này trong mắt hắn.

Cậu muốn nổi cơn cáu kỉnh, nắm tóc mình bứt loạn vài cái rồi mới xụ mặt nói: "Cậu cũng không muốn người khác biết mình là Enigma đúng không."

Cố Giản đem vấn đề ném lại cho hắn.

Hạng Nghiêm không đáp.

Cố Giản nghĩ rồi, nếu phải nói chuyện này ra, việc tự nhiên cậu biến thành Omega cũng phải nói cho trường học biết. Như thế liền không thể giấu chuyện của Hạng Nghiêm. Hắn càng nên để ý hơn cậu mới đúng.

"Anh không biết nên ở đâu chứ gì."

"…"

Cố Giản im lặng ba giây rồi bực bội trừng hắn, nén nhịn gật đầu.

"Được, dọn đồ."

Hạng Nghiêm nói xong liền kéo tay cậu đi trở lại căn phòng vẫn đang mở rộng cửa kia, không cho phép phản bác nói: "Anh ở với tôi."

"!"

Nà ní???

"Phòng tôi chỉ có một mình tôi. Giường đủ lớn cho hai người ngủ."

"!!!"

Vấn đề là cái này sao???

Hơn nữa! Hơn nữa đây là cái tốc độ thần thánh gì???

Mới quen biết chưa đủ hai tiếng mà từ định chung thân cho đến ở chung phòng rồi???

Cố Giản đơ cả mặt ngây ngốc nhìn tên gấu chết dẫm kia, rất có hương vị muốn đập bể đầu chó của hắn.

Có phải cậu ung dung mười chín năm đã đủ rồi nên ông trời phái tên này xuống khıêυ khí©h cậu?

Đừng, nếu để cho Hạng Nghiêm nói, hắn còn muốn hỏi câu này hơn Cố Giản. Hắn mẹ nó mới có mười tám thôi đấy! Xem như nể mặt cái giới tính hi hữu của mình, hắn cam lòng chấp nhận, nhưng mắc gì Cố Giản dám oán hận như vậy chứ???

Thế là trong lúc không ai thổ lộ gì với nhau, hai kẻ không dưng tự nhiên bị cột cùng một chỗ mặc kệ tương lai có ra làm sao, có khó hiểu thế nào mà ngây ngốc im lặng bắt đầu dọn đồ.

Lúc Đào Bạch tan học về chính là nhìn thấy cảnh này.

Hắn cũng ngốc ra luôn.

"Này… Đây là có chuyện gì thế?"

"Cố Giản? Cậu dọn đồ làm gì?"

Không, đây không phải vấn đề quan trọng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!