" Lại ăn kem?" Anh cau mày. " Như vậy mà dạ dày cô không có vấn đề gì sao?"
" Dạ dày của chúng tôi không y như của loài người." Cô cười ngọt ngào, cầm thìa lên đào một miếng đưa vào trong miệng. " Cố ấy rốt cuộc đi đâu? Tại sao vẫn chưa về? Tôi rất mong có thể nhìn thấy cô ấy đấy."
" Cô làm chi mà mong?"
" Tôi tò mò chứ sao." Rất muốn nhìn xem người quan trọng nhất với anh, lớn có bộ dáng như nào.
" Nhưng trước mặt cô ấy, cô không được phép lộ bí mật." Giang Phong Duệ cảnh cáo. " Nếu cô ấy biết cô là Vampire, sẽ bị doạ mất."
" Biết rồi, tôi sẽ không sát phong cảnh như vậy, được chưa? Ở trước mặt cô ấy, tôi sẽ ngoan ngoãn làm một người bình thường." Cô ưng thuận cam kết.
" Tốt nhất là như vậy." Anh hừ nhẹ, cũng không có tâm tình tranh cãi với cô, liếc nhìn điện thoại di động trong tay, sắc mặt tối tăm.
Cô chú ý tới ánh mắt của anh. " Anh không gọi điện cho cô ấy sao?"
" Gọi rồi, cô ấy không nhận."
" Tại sao không nhận?"
" Người phụ nữ này, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?"
" Chẳng qua là hỏi một chút thôi, cũng không được chắc?"
" Cô ăn kem đi!"
"Được rồi." Cô nhún nhún vai, nghe lời đem một muỗng kem bỏ vào trong miệng.
Giang Phong Duệ trừng mắt nhìn điện thoại di động. suy nghĩ trong chốc lát, dường như là quyết định, nhấn xuống phím gọi, nhưng lần này đáp lại là giọng nói tự động của hộp thư thoại.
Anh nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của tổng đài viên, mày kiếm nhíu lại, cúp điện thoại.
" Không có ai nhận?" Quan Ny Vi nhẹ giọng hỏi, ngậm lấy thìa, giọng nói mơ hồ.
Anh trong phút chốc hất mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén như dao bắn đến cô.
Thật hung dữ a.
Cô thản nhiên nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của anh, ung dung ngậm lấy chiếc thìa ngọt ngào, đầu lưỡi màu hồng tinh xảo liếm một vòng, trong lúc vô tình toát lên một vẻ ngây thơ hấp dẫn khó cưỡng lại.
Hơi thở của anh bỗng dưng cứng lại, gần như ảo não trừng cô.
Ánh trăng khẽ phủ quanh cô, làm tôn lên mái tóc dài hơi rối, toát ra vẻ xinh đẹp, mĩ lệ, trên người cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, tư thế ngồi tuỳ tiện làm vạt áo bị kéo lên, cơ hồ không che hết mông, đôi chân dài ngọc ngà đủ để đem lý trí của bất cứ người đàn ông nào ép tới cực hạn.
Cố tình, cô không hiểu mình đã ảnh hưởng tới anh đến mức độ nào, nghiêng gương mặt tuyết sắc qua, tò mò nhìn anh.
" Anh làm chi mà nhìn tôi?"
Người phụ nữ này……. đáng chết!
"Đi thay quần áo." Anh khàn khàn ra lệnh.
" Cái gì?"
" Quần áo mới mua để trong phòng cô, bây giờ lập tức đi đổi!" Anh bấm lòng bàn tay, hết sức đè xuống dòng nước ấm đang chui lên bụng.
" Làm sao phải đổi? Tôi mặc cái này rất tốt______"
" Tôi muốn cô đổi là đổi!" Anh sắp phát điên rồi. " Về sau không cho phép cô mặc áo sơ mi của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!