" Này, cô làm sao vậy?" Anh tức giận nhìn cô, người bị hút máu là anh nhưng sao cô lại bày ra vẻ mặt giống như người bị cắn là mình thế chứ?
" Anh là………con người." Lời của cô như là đang lên án anh.
Anh không phải là người chẳng lẽ là quỷ? Anh hừ một tiếng. "Đúng thì sao?"
" Tôi không thể…….. cùng con người….." Lời còn chưa nói hết thì toàn thân cô bỗng co rút lại cả người đau đớn không chịu nổi.
Mặc dù cách đây không lâu cô còn muốn lấy mạng của anh nhưng anh đối với cô gái khác thường này vẫn nổi lên lòng thương hại: " Này, tôi đưa cô tới bệnh viện."
" Không được, không được đi…….." Cô thở gấp, giãy giụa muốn đứng dậy bỏ đi nhưng lại lảo đảo ngã ngược vào ngực anh.
Anh nhanh tay đỡ cô. " Tình trạng của cô nhìn có vẻ không ổn hay là đến bệnh viện kiểm tra thử đi."
" Không được……." Cô đưa tay níu lấy vạt áo anh đôi mắt dần chuyển sang màu đen, mặc dù lúc này hơi thở có chút vô lực nhưng vẻ đẹp của cô vẫn không hề bị che lấp . "Tìm một chỗ……cho tôi trốn là được rồi."
Ý là muốn anh giúp cô? Giúp người muốn hút máu anh?
Giang Phong Duệ mím môi, anh không phải loại người thấy sắc mà dễ dàng bỏ qua hết mọi chuyện. " Cô nghĩ tôi là loại người ngu ngốc hay sao ?"
" Anh……" Cô đau đớn nhìn anh biết anh thật sự không muốn giúp chỉ đành trao đổi điều kiện với anh vậy.
" Anh có muốn biết..... vì sao trên mặt anh..... lại có ấn ký này hay không?"
Anh chấn động, lông mày thoáng chốc nhíu chặt. " Vậy cô biết tại sao trên mặt tôi có nó sao?"
Cô gật đầu.
Anh âm thầm nhìn cô do dự, bỗng nhiên ở phía xa truyền đến âm thanh ong ong, anh không nghe nhưng cô thì lại rất rõ ràng.
" Cầu xin anh……hắn đã trở lại." Cô khàn khàn khẩn cầu. " Tôi không thể để hắn tìm được tôi."
Giang Phong Duệ biết "hắn" trong miệng cô là chỉ Robert. Nếu bây giờ để hắn phát hiện ra cô khẳng định là cô chạy không thoát.
Rốt cuộc anh cũng mềm lòng, giang cánh tay đem thân thể nhỏ bé mềm mại của cô bế lên.
" Cô yên tâm, chỗ này tôi rất quen thuộc nên sẽ không để cho hắn tìm được cô đâu."
Anh nói được là làm được, ôm cô hối hả chạy ngược chạy xuôi, băng qua từng ngõ tối nhỏ hẹp cuối cùng cũng đưa cô về nhà một cách an toàn không chỉ vậy còn đặc biệt bố trí cho cô một phòng ngủ rộng rãi sau đó đem cô an ổn đặt lên giường.
Anh cứu cô một mạng tuy rằng cô rất cảm kích nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác với anh dù sao hai người đều là người xa lạ.
Bất kể lúc nào anh cũng có thể trở mặt làm nguy hiểm đến tính mạng của cô, cô phải cẩn thận mới được.
Quan Ny Vi nằm trên giường một mặt nghỉ ngơi một mặt lẳng lặng suy tư. Cô bây giờ vẫn còn suy yếu vì vậy không nên lộn xộn nhưng gửi thông tin về tổng bộ thì hẳn là làm được.
Cô tháo đồng hồ đeo trên tay xuống nhập tin tức báo cho tổng bộ biết nhiệm vụ săn giết của mình đã thất bại sau đó truyền tin đi.
Cô biết tổng bộ rất nhanh sẽ nhận được, lúc đó điện truyền thông tin sẽ chốt lại vị trí hiện tại của cô cho nên bọn họ rất nhanh sẽ đến cứu cô vì vậy Quan Ny Vi không cần phải lo lắng nếu có lỡ chết ở nơi xứ người cũng sẽ không ai nhặt xác.
" Cô vẫn ổn chứ?" Một giọng nam bỗng nhiên vang lên.
Quan Ny Vi giật mình, nhanh chóng xoay người lại nhìn bóng người đang đi vào phòng. Anh tự xưng là Giang Phong Duệ là ân nhân cứu mạng của cô nhưng đồng thời cũng là tên đầu xỏ hại cô trở nên yếu đuối thế này.
" Tôi rất khoẻ." Cô nhổm người ngồi dạy, sống lưng thẳng tắp. "Cám ơn anh đã cứu tôi."
" Không cần khách sáo." Anh nói giọng điệu mỉa mai. " Cô nên rõ ràng tôi không phải xuất phát từ ý tốt mới mang cô về đây."
Anh chỉ là muốn làm sáng tỏ ấn ký hình sao năm cánh trên mặt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!