Chương 16: (Vô Đề)

"Tôi không có tức giận, tôi chỉ là….". Giang Phong Duệ cảm thấy khó chịu, đứng đậy quay lưng về phía cô.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, theo lý mà nói, cô cứu Nhược Du một mạng anh nên cảm ơn mới phải, nhưng khi nghĩ lại hành động bất chấp nguy hiểm của cô anh không nhịn được liền tức giận.

Cô sao có thể tự coi thường tính mạng của bản thân chứ? Xem như cô có năng lực tự phục hồi đi nữa nhưng hành động như thế vẫn là hết sức nguy hiểm.

Cô không nghĩ đến vạn nhất sao(bất ngờ có chuyện xảy ra)? Đúng là đứa ngốc!

"Này". Đôi tay nhỏ bé níu tay áo anh từ phía sau.

"Rốt cuộc thì anh làm sao thế?"

Anh quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác cùng đôi mắt long lanh của cô khiến anh nhớ đến chú cún con được nuôi khi còn bé.

Cô rõ ràng vừa xinh đẹp lại cường hãn, có thể dũng cảm không để ý đến nguy hiểm, nhưng ở trong mắt anh, anh cảm thấy cô như một đứa bé vừa ngu ngốc lại đáng yêu.

Giang Phong Duệ thở dài.

Cô lại hiểu lầm là anh đang buồn phiền.

"Anh đang lo lắng cho Nhược Du? Cô ấy không sao chứ?".

"Nhược Du rất tốt." Người có chuyện chính là cô! Giang Phong Duệ ảo não vỗ trán.

"Cô biết không? Tôi thật sự không hiểu nổi cô".

Không hiểu nổi? Quan Ny Vi chớp mắt.

"Tôi làm sai chỗ nào sao?".

"Không phải, mà là……."

Một cơn cuồng phong kì lạ bỗng đánh tới làm thủy tinh vỡ tung, trước mắt thấy có mảnh vụn bay về phía Quan Ny Vi, Giang Phong Duệ không hề suy nghĩ mà ôm chầm lấy cô, lấy thân mình bảo vệ cô.

Sau lưng, một cỗ áp lực khiến anh gần như không thở nổi, cố gắng mở mắt từ trong cơn cuồng phong, anh nhìn thấy một nam nhân áo đen đang phá cửa sổ xông vào.

Cửa sổ được làm từ loại thủy tinh siêu bền đến cả đạn bắn cũng không thủng nhưng hắn có thể công phá một cách nhẹ nhàng, hơn nữa căn phòng này cách mặt đất mười mấy tầng lầu, hắn lại có thể tự nhiên mà đi lại trên không trung.

Từ tay Giang Phong Duệ đoạt lấy Quan Ny Vi, hắn lập tức bung ra đôi cánh sau lưng, mang theo cô bay ra ngoài.

Anh nhất thời tâm hoảng ý loạn, đuổi theo tới trước cửa sổ.

"Ngươi bắt cô ấy đi đâu?".

Hắn không trả lời, ôm Quan Ny Vi bay đi trong bóng đêm.

"Jarvis, làm ơn, thả tôi xuống……". Quan Ny Vi nhỏ giọng yêu cầu.

Nghe được giọng nói suy yếu của cô, lông mày Jarvis nhăn lại, tương đối không vui, bay lên nốc nhà mới nhẹ nhàng buông cô ra.

"Cô lại để ình bị thương". Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của cô.

"Tại sao kể từ lúc cô gặp tên kia, luôn luôn bị thương?".

"Tôi không sao". Quan Ny Vi dẩu môi, nhợt nhạt cười.

"Anh không thấy vết thương của tôi đều bình phục rất tốt sao?".

"Như thế này mà còn nói không sao?". Jarvis xem thường liếc cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!