"Mẹ, Vi Vi đau……. thật đau……"
"Vi Vi đừng sợ, rất nhanh xe cứu thương sẽ đến, mẹ dẫn con đi gặp bác sĩ, đến lúc đó sẽ không đau nữa, con đừng sợ, đừng sợ….."
"Mẹ đừng khóc, mẹ khóc con sẽ khóc theo đó….."
"Vi Vi, con bị thương đừng nên nói…. mẹ xin con, con phải cố gắng đừng để xảy ra chuyện gì".
"Được rồi, con không nói nữa".
Cô không nói, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vì mẹ, cô sẽ cố gắng chống đỡ, nhất định sẽ ổn mà.
Lúc đầu, do toàn thân đau nhức khiến Quan Ny Vi ngủ không được an ổn, về sau đau đớn dần dần giảm bớt, cô liền chìm vào giấc ngủ say, trong mơ cô nghe được tiếng hát êm ái của mẹ.
Cô nghĩ, mẹ là đang an ủi, khích lệ cô.
Nhưng là không phải, tiếng hát chợt tắt đi, mẹ không hát nữa, cô ở trong mơ mờ mịt không thấy phương hướng, không còn ai chỉ cô đường về nhà nữa.
Mẹ, mẹ đang ở đâu?
Trong mơ, gọi không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ai nghe thấy làm cô bắt đầu sợ hãi, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng từ sương mù thoát ra, từ từ mở mắt.
Bên trong phòng trống rỗng, không có ai, chỉ có mình cô nằm trên giường.
Mẹ không thấy!
Cô hốt hoảng xuống giường, tìm khắp nơi, rốt cuộc thấy bà đang trốn trong góc nhà bếp.
"Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này? Là đang cùng con chơi trốn tìm sao?" Cô hồn nhiên cười hỏi.
Mà mẹ, lại nâng lên khuôn mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như đang nhìn một con quái vật đáng sợ nào đó.
"Đừng tới, đừng tới gần tôi! Đừng tới đây!".
Cô không hiểu nhìn mẹ.
"Mẹ?".
"Tránh ra, cách xa tôi một chút, tránh ra!".
Mẹ………
"Con sẽ tránh ra, mẹ đừng sợ nữa, con sẽ tránh ra…."
Cô ở trong mơ, hỗn loạn mà nói.
Cô mơ thấy ai, trải qua cái gì, sao khóe mắt lại tràn ra giọt lệ?
Giang Phong Duệ nhìn cô ngủ mê man, ngực từng trận co rút. Kể từ khi Quan Ny Vi bất tỉnh, anh liền ôm cô về công ty, để tiện việc chữa trị, anh để cô ngủ trong phòng thí nghiệm, khóa cửa lại, không cho bất cứ ai vào, một mình chăm sóc cô.
Đúng như lời cô nói, cô không cần phẫu thuật chỉ cần ngủ một giấc là có thể tự động hồi phục, nhưng đã một ngày một đêm, cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt trắng bệch, thân thể lúc nóng lúc lạnh, từng trận phát run.
Máu đông lại, vết thương từ từ khép, chính xác là có dấu hiệu của sự sống nhưng cũng rõ ràng, quá trình này khiến cô vô cùng đau đớn, cho dù còn không tỉnh nhưng mồ hôi lạnh vẫn từng giọt rơi xuống.
Vết thương nhỏ thế này, tôi ngủ một giấc là tốt thôi.
Cô nói giống như vết thương tựa thức ăn, không có gì lớn, cô không cảm thấy đau, hoàn toàn không là gì cả.
Cô gạt anh, vì sao phải nói với anh những lời thế chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!