Chương 14: (Vô Đề)

Ngón tay thon gọn hướng đến lồng ngực Robert đỉnh lên một chút máu liếm vào trong miệng.

"Máu của ngươi thật sự uống không ngon chút nào." Cô thản nhiên bình luận.

"Cầu xin ngươi, tha ta…………..". Robert đau đớn cầu xin, đồng thời gắng sức hít thở mặc dù vết thương ở đùi phải cùng trước ngực mấy phút sau liền khỏi nhưng hiện giờ hắn cũng cần phải hô hấp.

"Ta nhận được lệnh giết chứ không phải bắt". Cô vô tình nói . "Nếu rơi vào tay ta liền ngoan ngoãn chịu chết đi".

"Làm ơn bỏ qua cho ta đi, chỉ cần ngươi….. tha cho ta chuyện gì ta cũng có thể làm cho ngươi……"

"Ta không cần". Quan Ny Vi cười lạnh, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Robert.

Mắt thấy miệng của cô càng lúc càng gần, lộ ra hàm răng trắng sáng, Robert cực kì sợ hãi không nhịn được lớn tiếng gào khóc vào đêm tối có vẻ đặc biệt thê lương.

Giang Phong Duệ cảm thấy khó thở anh không muốn trơ mắt nhìn cô hút hết máu của Robert thật quá đáng sợ.

"Quan Ny Vi".

Tiếng hô phát ra từ nội tâm làm Quan Ny Vi chấn động cô quay đầu nhìn anh, đôi mày thanh tú khẽ nhíu sát khí trong ánh mắt từ từ thu lại .

Cô dao động, nghe tiếng anh gọi bản năng khát máu cũng dần rút lui.

Thừa dịp cô do dự Robert liều mạng giãy giụa thoát khỏi trói buộc sau liền nhanh chân chạy trốn, cô không có đuổi theo kinh ngạc đứng tại chỗ cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Từ trong mắt anh thấy được nỗi sợ hãi, cô suy sụp buông lỏng tay thanh chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng tựa như tâm tình cô lúc này.

Lát sau, cánh môi đỏ tươi nâng lên nụ cười chua chát.

"Tôi rất đáng sợ, phải không?".

Anh in lặng không trả lời.

Thái độ như thế khiến lòng cô càng đau hơn.

"Anh nói không sai chúng ta là khác loài trong mắt anh tôi dù sao…. vẫn là một quái vật".

Giống như mẹ từng nói cô không phải người bình thườn, cô là ngoại tộc là quái vật.

Quan Ny Vi chua xót mà nghĩ ánh mắt ẩn ẩn đau đớn, nhìn tình cảnh lúc nãy cô mất đi lý tính nhất định anh cũng cho là như thế.

Anh sẽ ghét cô chứ? Có thể hay không giống như mẹ chỉ muốn tránh cô thật xa?

Cô cúi đầu, ngực cơ hồ truyền đến đau đớn.

"Không cần ghét tôi, được không?". Cô hướng anh khẩn cầu, tiếng nói khe khẽ như tiếng mèo kêu.

Cuối cùng Giang Phong Duệ cũng hiểu, tiến lên một bước. "Vi Vi".

Nâng lên ánh mắt, cô nhìn về phía anh.

"Tôi không ghét cô". Anh nhẹ giọng giải thích.

Nhưng là cũng không thích, đúng không? Cô nhìn vào mắt anh thật sâu bên trong vẫn như cũ là cảm xúc phức tạp.

Anh đương nhiên không thể nào thích cô, anh thích là Đinh Nhược Du người quan trọng nhất với anh.

Thật hâm mộ Đinh Nhược Du, cô có thể đối với anh làm nũng còn có thể được anh thương yêu.

Thật là hâm mộ cô ấy…………

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!