Nhìn anh có vẻ phiền não.
Từ dòng sông chỗ công viên về đến nhà, Giang Phong Duệ không hề nói câu nào, ăn xong cơm tối liền một mình vào phòng sách, làm bạn cùng máy tính và công việc. Nhưng không được lâu, anh lại đi ra, ngồi cô đơn ở ban công uống rượu giải sầu.
Tám phần là do lo lắng cho em gái Nhược Du?
Nhìn bóng lưng hiu quạnh dưới ánh trăng của anh, Quan Ny Vi có chút thở không thông.
Từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, cô cố ý đến gần anh. "Làm chi chỉ có một mình? Tìm người uống chung không phải sẽ thú vị hơn sao?"
Thân thể Giang Phong Duệ cứng lại, chậm rãi quay đầu. "Tôi cho là cô đã ngủ".
"Vốn định ngủ". Cô ngồi xuống bên cạnh anh, dựa lưng vào cửa sổ sát đất. "Chẳng qua là không được"
"Sao không ngủ được? Không phải nói thân thể rất cần giấc ngủ hay sao?"
"Thật là rất cần….. nhưng….."
"Nhưng như thế nào?"
Thời điểm Giang Phong Duệ một thân một mình ưu buồn, cô không ngủ được, chỉ muốn ở bên anh dù cho anh lười nói chuyện với cô.
Quan Ny Vi khẽ mỉm cười, ngay cả chính cô cũng không phát hiện trong nụ cười ấy có vài phần phiền muộn không nói nên lời.
"Hôm nay có phải tâm tình anh không được tốt?". Cô vừa hỏi vừa mở nắp lon bia uống một ngụm lớn.
"Tại sao hỏi như vậy?" Anh cũng uống một ngụm.
"Từ dòng sông nhỏ ở công viên anh đã khác lạ, sau khi về đến nhà cũng không nói lời nào".
"Cô cho rằng mỗi người đều giống như cô, cả ngày nói không dừng sao?". Anh thừa cơ hội chế nhạo cô.
Quan Ny Vi chu miệng "Tôi nhiều chuyện như vậy sao? Tôi cảm thấy mình còn phải cố gắng nhìn trường hợp mà nói chuyện nhiều hơn".
Giang Phong Duệ liếc cô một cái, không cho là đúng hừ lạnh. "Nếu như cô hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, hiện tại sẽ không ầm ĩ với tôi"
"Tôi mới không muốn làm loạn với anh".
"Vậy cô ở đây làm chi?"
"Chỉ là muốn khiến anh vui vẻ mà thôi." Cô lẩm bẩm
"Cái gì?". Anh sửng sốt
"Tôi chỉ không muốn nhìn anh buồn bực một mình, muốn uống ít rượu với anh, như vậy không được sao?". Cô nghiêm túc hỏi, nhìn vào đôi mắt trong suốt của anh.
Trong nháy mắt, Giang Phong Duệ cảm thấy mình không thể hô hấp, vội vàng hất mặt: "Cô trông nom quá nhiều rồi".
"Hử?"
Anh mím môi. "Chúng ta…cũng không phải là bạn bè, cô không cần quan tâm đến tôi."
"Vậy chúng ta xem nhau như bạn bè đi!". Cô tha thiết lại gần, cầm lon bia cụng với anh. "Thế nào, cạn một ly, từ nay về sau là bạn bè, có được hay không?"
Làm sao cô có thể đơn thuần như vậy? Anh bực mình, trừng mắt. "Cô luôn tùy tiện kết giao bạn bè như thế sao?"
Cô lắc đầu "Anh là người đầu tiên".
Giang Phong Duệ liền ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!