Đoàn người Tân hậu bắt đầu lên đường ở Phượng Dương Liêu Đông từ tháng sáu, đến cuối tháng tám mới trùng trùng điệp điệp tới thành Kim Lăng.
Hoàng hậu, phi tần, các hoàng tử ngồi trong xe phía trước, quan viên và gia quyến ở xe ngựa phía sau.
Tô Cẩm không tính là quan phu nhân nghiêm chỉnh, nhưng A Triệt là thư đồng của Tam hoàng tử Chu Nguyên Phưởng, nên Liêu Vương phi đặc biệt cho một nhà ba người Tô Cẩm đi theo.
Trong một chiếc xe ngựa cuối đoàn xe, Tô Cẩm lặng lẽ đẩy một góc rèm cửa sổ ra để thỏa lòng hiếu kỳ của nữ nhi, cứ như vậy A Mãn năm tuổi ghé đầu vào khe hở phía dưới nhìn, Tô Cẩm đặt cằm lên đầu nữ nhi cùng nhìn.
Nàng sinh ra ở Dương Châu, quê nhà cách Kim Lăng chỉ hơn hai trăm dặm, ngồi xe lừa năm sáu ngày là có thể đến nơi, cho nên đến Kim Lăng đối với Tô Cẩm mà nói cũng giống như đang về nhà vậy.
Không khí Giang Nam ẩm ướt, gió nhẹ quất vào mặt, không lạnh không nóng, cực kỳ thoải mái.
"Nương, nghĩa phụ ở đâu?" A Mãn tìm một vòng cũng không thấy nghĩa phụ, trông mong hỏi.
Tô Cẩm cười nói: "Nghĩa phụ ở phía trước đấy, đến chiều là chúng ta là có thể gặp ngài ấy rồi."
Hoàng hậu tới, hoàng thượng dẫn theo bách quan ra khỏi thành chào đón, hiện giờ Tiêu Chấn là Vũ Anh hầu nhất định cũng tới.
Nghĩ tới đây, Tô Cẩm không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Trước khi Liêu Vương thành công, nàng ngày đêm kinh hồn bạt vía, sợ Liêu Vương thất bại sợ Tiêu Chấn chết, đau khổ dài đến một năm, khi cuối cùng phương Nam truyền đến tin vui Liêu Vương lên ngôi Tiêu Chấn phong Hầu, Tô Cẩm đột nhiên như vạn quân tan rã, vui mừng như muốn bay lên!
Nàng thích Tiêu Chấn, bởi vì Tiêu Chấn từng cứu nàng khỏi khó khăn, bởi vì Tiêu Chấn chính trực có thể tin, chưa từng nghĩ Tiêu Chấn sẽ mưu toan cái gì, nhưng bây giờ đột nhiên Tiêu Chấn làm Hầu Gia được Tân Đế nể trọng, trở thành đại tướng quân vững chắc trong triều đình, Tô Cẩm dĩ nhiên vui mừng theo nha, chỉ chờ Tiêu Chấn lấy nàng làm thê tử thì Tô Cẩm nàng chính là Hầu phu nhân tôn quý rồi!
Từ khi biết được Tiêu Chấn cũng thích nàng thì Tô Cẩm đã xem Tiêu Chấn thành nam nhân của mình, nam nhân có tiền đồ, nàng vẫn lấy làm vinh hạnh!
Ôm lấy nữ nhi, Tô Cẩm hung hăng hôn một cái.
A Mãn cười hì hì, nghiêng đầu tìm ca ca.
A Triệt ngồi một bên khác của mẫu thân, tiểu thiếu niên mười tuổi, vóc dáng cao hơn, mặt mày càng ngày càng tuấn tú, trong mắt cũng càng tỏ ra trầm tĩnh thong dong.
Nữ nhi đáng yêu, nhi tử hiểu chuyện, mỗi tay Tô Cẩm nắm một người, tâm tình nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, dù đoàn xe di chuyển còn chậm hơn rùa......
Phía trước nghi trượng(*), cuối cùng Chính Đức đế cũng gặp được người nhà mà hắn đã nhớ rất lâu.
(*): vũ khí, quạt, dù, cờ...! mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa
Hoàng hậu dẫn Đại hoàng tử, Tam hoàng tử bái kiến Tân Đế, những phi tần khác xếp theo thứ hạng cao thấp phía sau.
Nam nhân kiến công lập nghiệp, vừa vì mình cũng vì gia quyến, Chính Đức đế toại nguyện ngồi lên long ỷ, hiện tại chuyện muốn làm nhất là chia sẻ niềm vui sướng thành công của hắn với người nhà.
Tự tay đở hoàng hậu đoan trang của hắn dậy, Chính Đức đế cười nói: "Đi đường mệt nhọc, hoàng hậu cực khổ."
Trong mắt Đế Vương là niềm vui sướng thật tâm, nhưng hoàng hậu biết, vị hoàng đế này cũng không phải vui mừng vì nhìn thấy thê tử, mà vui mừng vì cuối cùng cũng có thể hiển lộ quyền thế và quang vinh của hắn với thê tử.
Ý niệm chợt lóe lên, hoàng hậu ngửa đầu nhìn hoàng đế trượng phu của nàng, vừa vặn toát ra vẻ khâm phục và thỏa mãn của thê tử, giống như hắn chính là ông trời của nàng.
Nụ cười của Chính Đức đế càng sâu, săn sóc hoàng hậu xong, hắn tiếp tục ôn chuyện với hai hoàng tử.
Đại hoàng tử Chu Nguyên Cẩn hai mươi hai tuổi, bộ dáng vẫn Ôn Nhã Như Ngọc không thay đổi quá lớn, Chính Đức đế vỗ vỗ bả vai trưởng tử, tán dương: "Nguyên Cẩn thay trẫm trấn thủ Liêu Đông, một năm nay Liêu Đông mưa thuận gió hòa, biên cương Thái Bình, có công." Nói xong, Chính Đức đế lại nghĩ, cũng đến lúc chọn hiền thê cho lão đại, lão nhị rồi.
Chu Nguyên Cẩn khiêm tốn nói: "Nhi thần vẫn còn bé, gặp chuyện toàn dựa vào mẫu hậu chỉ điểm, nhi thần chỉ dựa theo sắp xếp của mẫu hậu mà làm việc, không dám tranh công."
Chính Đức đế nhìn về phía hoàng hậu.
Hoàng hậu cười nói: "Hoàng thượng đừng tin Nguyên Cẩn, thiếp chỉ là một phụ nhân thì biết cái gì."
Mẫu từ tử hiếu, Chính Đức đế hết sức vui mừng, dĩ nhiên hắn cũng biết, Liêu Đông ổn định thì hoàng hậu và Đại hoàng tử đều có công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!