Editor: Lovenoo1510
Trước tiết Đoan Ngọ, triều đình cấp lương thảo xuống đại quân lần nữa.
Tổng cộng có hai chi đội, Tấn Vương từ Thái Nguyên lên đường nên cũng không may mắn thấy được bóng dáng quân lương, lãng phí thời gian tự nhiên sẽ không có ban thưởng. Liêu Vương bên này thì vui vẻ rồi, Tổng thống soái Liêu vương được Chu Vũ Đế khích lệ, các tướng sĩ lập công được thăng quan thăng cấp, thưởng bạc, mà dưới trướng của Liêu vương, Chương thành vệ đảm đương tiên phòng nên chiến công là rõ rệt nhất.
Huống hồ Tiêu Chấn chém giết chủ tướng Lương Quốc, đè ép sĩ khí quân địch, nhờ kỳ công này, quan chức từ chính ngũ phẩm Thiên hộ trực tiếp thăng làm chính tứ phẩm chỉ huy thiêm sự, phụ trách tất cả hơn năm ngàn binh mã thao luyện của Chương thành.
Ý chỉ hạ xuống, Tiêu Chấn liền mang theo một nhà "Đệ muội" dọn đến phủ đệ mới.
Phủ đệ mới so với Thiên Hộ phủ không khác bao nhiêu, đều là kết cấu ba nhà, viện rộng rãi hơn một chút.
Thu thập một ngày, đang lúc hoàng hôn, Tiêu Chấn mời Tô Cẩm tới tiền viện.
Mặc dù hai người ở cùng một chỗ, nhưng Tiêu Chấn đi sớm về trễ, đã liên tục mấy ngày chưa gặp qua hắn, nghe Tiêu Chấn cho mời, Tô Cẩm nghi ngờ đi Tiền viện, chuyển qua hành lang, chỉ thấy trong sân có bảy tám tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi đứng song song, bên cạnh còn có một phụ nhân mặt tròn không biết đang nói gì với Tiêu Chấn, còn Tiêu Chấn mặt nghiêm túc, không có bộ dáng bình tĩnh cho lắm.
Tô Cẩm vừa lộ mặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
"Đệ muội tới, những nha đầu này, ngươi chọn lấy hai người để sai sử đi." mắt Tiêu Chấn nhìn Tô Cẩm với cái bụng lộ to ra so với tháng trước, nghiêm mặt nói.
Tô Cẩm thụ sủng nhược kinh, đầu tiên Tiêu Chấn để nàng ở hậu viện toà phủ đệ của nữ chủ nhân tương lai, hiện tại lại cho nàng mua nha hoàn, đây cũng quá khách khí đi? Người ngoài đều nói Phùng Thực cứu mệnh Tiêu Chấn, nhưng Tô Cẩm chưa từng có ý nghĩ như vậy, lần đầu tiên Phùng Thực đầu quân, đánh giặc xong đã viết thư cho nàng, đều nói nếu như Tiêu Chấn không cứu hắn nhiều lần, thì hắn đã sớm chết dưới tay quân địch rồi.
Vì vậy, Tiêu Chấn chịu chứa chấp bọn họ, đã nói rõ hắn là nam nhân đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa, Tô Cẩm chỉ có cảm kích thôi.
Đối mặt với lễ dày của Tiêu Chấn, Tô Cẩm buồn cười từ chối nói: "Đại nhân, ta vốn là thôn phụ, chuyện gì cũng tự mình làm theo thói quen, năm đó lúc hoài thai A Triết vẫn xuống giường làm việc, thật sự không cần nha hoàn, ngài mau trả lại đi."
Tiêu Chấn lại nói: "Ta chịu sự nhờ vả chăm sóc đệ muội của Phùng huynh, lúc đó tình hình kinh tế căng thẳng không thể không để đệ muội chịu khổ, hiện tại có chút thoải mái, nếu để cho đệ muội có thai làm việc vất vả, lương tâm Tiêu mỗ sẽ bất an."
Hai người một người so với một người còn khách khí hơn, người môi giới bán người muốn buôn bán, liền cười dài đi tới bên cạnh Tô Cẩm, giúp Tiêu Chấn khuyên: "Tiểu nương tử chớ khách khí, Tiêu đại nhân lập nhiều chiến công, sau này sẽ càng ngày càng phát đạt, nếu bên cạnh tiểu nương tử không có mấy nha hoàn hầu hạ, truyền ra ngoài, người ngoài còn tưởng Tiêu đại nhân keo kiệt đâu, ngài nói có đúng không?"
Tô Cẩm do dự.
Lưu thẩm cũng khuyên nàng, nói về sau sinh đứa bé, chung quy vẫn cần người bưng trà rót nước.
Lúc này Tô Cẩm mới đồng ý, đi tới trước mặt nhóm nữ hài tử, nghiêm túc lựa chọn.
Tổng cộng có tám tiểu cô nương, có mỹ nhân da trắng mặt trứng mắt to, cũng có mặt đen tay thô vẻ tư sắc bình thường, Tô Cẩm đi xung quanh chúng nữ một vòng, cuối cùng chọn hai người khoẻ mạnh vừa nhìn đã biết rất có sức, trong đầu đã nghĩ đến việc dạy nhị nữ thái rau băm nhân hấp bánh bao rồi, đều là việc tốn sức.
Một nha hoàn năm lượng bạc, Tiêu Chấn trả tiền, môi giới bán người hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy, dẫn mấy người còn lại cáo lui.
Tô Cẩm lập tức lấy tên cho nha hoàn mới, một người tên Cát Tường, một người tên Như Ý, mọi việc tốt lành mong gì được nấy.
"Đệ muội, mời tới bên này."
Tô Cẩm đang chuẩn bị dẫn bọn nha hoàn trở về hậu viện, chợt nghe Tiêu Chấn gọi nàng lại, Tô Cẩm không hiểu, đi theo Tiêu Chấn đến nhà chính. Nhà chính ở phía bắc trên bàn đặt một cái hộp gỗ, Tô Cẩm vào cửa liền nhìn thấy, đợi Tiêu Chấn mở hộp ra, lộ ra bên trong là một dãy nguyên bảo óng ánh, không hiểu sao tim Tô Cẩm đập rộn lên.
Đời này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều nguyên bảo như vậy.
Tiêu Chấn nhìn ra ngoài cửa nói: "Đây là triều đình chia tiền thưởng cho ta, tổng là hai trăm lượng, nhưng nếu như không phải Phùng huynh cứu ta, thì ta cũng mất mạng không thể hưởng thụ được, cho nên hy vọng đệ muội nhận lấy khoản bạc này, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào trong tương lai, Ta là võ quan, hiện tại phong quang, nhưng chiến trường nhiều thay đổi, ta cũng không dám đảm bảo có thể chăm sóc các ngươi cả đời………."
Lời còn chưa dứt, bên tai đã truyền tới tiếng "Phi" thanh thúy!
Tiêu Chấn khó tin nhìn sang.
Tô Cẩm phi xong, nói tiếp: "Đại nhân chớ có nói bậy, ngài uy phong lẫm liệt, nhất định đánh đâu thắng đó không gì có thể cản nổi ngài sống lâu trăm tuổi!"
Bên cạnh đã có một trượng phu chết nơi sa trường, Tiêu Chấn là nơi nương tựa duy nhất trước mắt, Tô Cẩm không muốn Tiêu Chấn nói đến chết.
Trọng điểm của Tiêu Chấn là để nàng nhận lấy bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!