Edit: $Trần#Thu%Lệ*
Thời tiết phương Bắc giá rét, mới vừa vào tháng mười ông trời đã giáng xuống trận tuyết như lông ngỗng, khiến trên từng nóc nhà của Chương Thành đều bao phủ một tầng tuyết đọng thật dày. Các bách tính đều rối rít đóng cửa lại, dựa vào hơi nóng hổi của lò sưởi đặt gần đầu giường để ưởi ấm, có thê tử thì ôm thê tử, không có thê tử thì ôm gối cũng hài lòng.
Trong quân doanh ở ngoại thành, Thiên Hộ Tiêu Chấn thấy thủ hạ binh sĩ đều sắp đông lạnh thành người tuyết, không thể không chấm dứt thao luyện.
Hiệu lệnh vừa hạ xuống, các tiểu binh lập tức tan tác như ong vỡ tổ, đồng loạt chạy vào trong nhà, tốc độ còn nhanh hơn xung phong ngoài chiến trận.
Tiêu Chấn ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bông tuyết trắng xóa rơi xuống, rừng cây dương cao lớn thẳng tắp nơi xa giống như bị vùi trong băng tuyết.
"Đại nhân, chúng ta cũng trở về thôi." Cận vệ Phùng Thực xoa xoa tay nói, lạnh đến nỗi phải dậm chân.
Phùng Thực có vóc người ngũ đoản tam thô(*), đầu lớn bả vai rộng, ở giữa giống như thiếu một đoạn cổ, đứng bên cạnh Tiêu Chấn cao lớn rắn rỏi càng lộ ra dáng vẻ thấp bé của hắn, đã bị không ít binh lính trong doanh cười nhạo.
(*): Ngũ đoản: Chân, tay ngắn và cổ ngắn. Tam thô: Tay thô, chân thô và eo thô.
Năm ngoái, lúc mới gặp Phùng Thực trong quân doanh, Tiêu Chấn cũng chứa lòng xem thường. Tuy nhiên, nhìn Phùng Thực có vóc dáng thấp bé nhưng lại có sức mạnh trời sanh, mấy đời tổ tiên đều là thợ rèn, khi triều đình trưng binh Phùng Thực mang theo d/đ"l;q"d một cặp búa sắt tự tay chế tạo đầu quân, những binh lính khác sợ hãi đội quân tinh nhuệ của Hung Nô, còn Phùng Thực thì lại vô cùng dũng mãnh, một búa có thể đập chết một con ngựa tốt của Hung Nô.
Tiêu Chấn rất thưởng thức sự dũng mãnh của Phùng Thực, từ đó bắt đầu kề vai chiến đấu, kết giao làm bằng hữu. Sau đó, Tiêu Chấn dựa vào công trạng thăng lên làm Thiên Hộ Chương Thành, đề bạt Phùng Thực làm cận vệ của hắn, hai người cùng ở trong phủ Thiên Hộ như hình với bóng.
"Đi thôi." Tiêu Chấn đoán trận tuyết này ít nhất phải rơi hai ba ngày nữa, ở lại trại lính hắn cũng không có chuyện gì làm.
Phùng Thực lập tức dắt ngựa.
Phùng quả là người Dương Châu ở Giang Nam, đây là năm thứ hai hắn tới phương Bắc, lần nữa thấy tuyết hắn vẫn không nhịn được than thở: "Tuyết này ghê gớm thật đấy, không giống với quê nhà của thuộc hạ, tuyết rơi cũng giống như trời mưa vậy, tuyết vừa rơi là Cẩm Nương lập tức mắng người, sợ chậm trễ chuyện làm ăn của nàng, thuộc hạ khuyên nàng thời tiết không tốt thì chúng ta cứ nghỉ ngơi, cũng không phải là ta không nuôi nổi nàng, nhưng nàng nói nàng chỉ thích kiếm tiền......"
Phùng Thực vừa nhớ lại, vừa nhếch miệng cười, mở miệng một tiếng Cẩm Nương hai tiếng Cẩm Nương.
Tiêu Chấn chưa từng gặp nàng dâu của Phùng Thực ở quê nhà, nhưng biết Phùng Thực lâu như vậy, hắn dựa vào những lời kể của Phùng Thực, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đại khái của Cẩm Nương, một tiểu phụ nhân mở cửa hàng bánh bao ở Giang Nam, đanh đá nhưng lại duyên dáng, khiến trượng phu phải ngoan ngoãn. Tiêu Chấn từng chê cười Phùng Thực chìu thê quá mức, phải có uy nghiêm của gia chủ, nhưng Phùng Thực lại nói có thể lấy Cẩm Nương là phúc khí của hắn, lòng hắn cam tình nguyện bị nàng dâu sai bảo.
Tiêu Chấn suy đoán, có lẽ dáng dấp của Cẩm Nương không tệ, nhưng Phùng Thực lại khoe khoang Cẩm Nương giống như tiên trên trời, Tiêu Chấn không tin. Phùng Thực không d/đ;l;q/đ tướng mạo không tiền tài không có toàn thân cậy mạnh, một nữ nhân tướng mạo đẹp xuất chúng có thể kiếm tiền nuôi gia đình sao có thể gả cho hắn?
Một người thao thao bất tuyệt nhớ đến nàng dâu hài tử, một không yên lòng lắng nghe, thấm thoát hai người về đến phủ Thiên Hộ.
Tiêu Chấn thích rượu ngon, lệnh gã sai vặt hâm nóng một bầu rượu đặc sản, lại xào đĩa đậu phộng, cùng Phùng Thực ngồi bên cạnh lò lửa đối ẩm.
Một bầu rượu sắp uống xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, xen lẫn giọng nói của nữ nhân.
Tiêu Chấn để ly rượu xuống, Phùng Thực rời ghế vừa muốn đi xem một chút đã nghe thấy tiếng hét to của người nào đó ngoài cửa: "Phùng Thực, chàng lăn ra đây cho lão nương!"
Giọng nói lanh lảnh của nữ nhân, mơ hồ còn mang theo nức nở.
Tiêu Chấn cau mày.
Phùng Thực lại kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, ngó ngó ngoài cửa khó có thể tin lắp bắp nói: "Đại nhân, tiếng nói này giống như của thê tử thuộc hạ!"
Tiêu Chấn hơi kinh ngạc, từ Dương Châu đến Chương Thành xa mấy ngàn dặm, nhưng nếu phụ nhân ngoài cửa thật sự là Cẩm Nương, chẳng lẽ Dương Châu đã xảy ra chuyện gì?
Phùng Thực bất kể nhiều như vậy, nhanh chân chạy ra ngoài.
Tiêu Chấn ngồi không nhúc nhích.
Phùng Thực vội vàng vọt ra cửa chính phủ Thiên Hộ như tiểu tráng ngưu(bò tót), chỉ thấy một chiếc xe la kéo đang dừng trước cửa, có một nữ nhân bọc chăn bông thật dầy ngồi xếp bằng phía trên, trong ngực ôm hài tử cũng bọc giống như vậy, hai mẫu từ đều bọc kín mít từ đầu đến chân, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng lỗ mũi.
"Cẩm Nương, thật sự là nàng?" Phùng Thực nhào tới trước xe, nhìn thê tử như đang nằm mơ, chỉ sợ cả hai ánh mắt cũng không đủ dùng.
Ngàn dặm tìm phu, bôn ba hơn nửa năm cuối cùng cũng nhìn thấy trượng phu, Tô Cẩm bĩu môi, trong mắt nổi lên sương mù. Phương Bắc đáng chết, sao lại lạnh như vậy!
"Chàng còn biết ra ngoài, hai mẫu tử ta sắp chết rét rồi đây này!" Đầy bụng uất ức vào lúc này mới được phát tiết ra ngoài, Tô Cẩm vừa khóc vừa mắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!