Sau nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đến hai người xem bệnh.
Ra khỏi y quán đã là buổi trưa, nhìn thấy sắp đến giờ ăn.
Vốn định lần này lại đi mua thức ăn về làm, nhưng Tề Vệ lại kéo Trâu Lan Thanh đến một quán ăn.
"Cả ngày làm cơm có mệt không? Thỉnh thoảng nghỉ một chút cũng tốt."
Mặc dù lại trì hoãn một tháng trên đường, tiền trong túi có chút eo hẹp, nhưng Tề Vệ vẫn không muốn coi Trâu Lan Thanh là một tiểu nương tử giống như quản gia chạy tới chạy lui.
Trâu Lan Thanh đứng yên, lén lút đưa tay mình khoác lấy tay Tề Vệ, không để tâm mọi người nhìn ngó, miệng hỏi: Đi chỗ nào?
Tề Vệ phát hiện động tác của nàng, nhìn người bên cạnh đang giả vờ như không biết gì, trong lòng cũng thầm mỉm cười, hạ cánh tay xuống một chút, xụ mặt nói:
"Phải đi quán lớn nhất trong thành!"
Hôm nay hắn cao hứng.
Khi toàn bộ hoa hòe trong viện rụng hết, đã đến tháng Năm.
Mùa hè rất nhiều muỗi, khi ngủ nhiều lúc bị âm thanh ong ong liên tiếp làm phiền lòng.
Bốp, Trâu Lan Thanh nửa đêm thức dậy, lại đập chết một con muỗi.
Lúc ngứa ngáy không ngủ được, Trâu Lan Thanh phát hiện đèn trong thư phòng vẫn sáng như cũ, tướng công của nàng lại đốt đèn đêm đọc sách.
Mà Tề Vệ lúc này, thực sự đang gục xuống bàn, ngủ say.
Lần trước hỗn loạn chuyện thận hư còn chưa xong, hắn sợ Trâu Lan Thanh lại hoài nghi chuyện hắn không cùng phòng với nàng, chỉ đành như thế.
Ngày tháng thế này chỉ sợ phải đợi đến sau khi Trâu Lan Thanh khôi phục trí nhớ mới có thể kết thúc, nhưng hắn cả thấy kỳ thực cũng không quá tệ?
Sáng hôm sau sau khi dùng xong điểm tâm, Trâu Lan Thanh lập tức ra ngoài một chuyến, sau đó cầm một bát hồ dán cùng giấy dán cửa sổ mới mua đi đến thư phòng.
Tề Vệ đang ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy bên cửa sổ xuất hiện một bóng người, cầm giấy và bát hồ dán sau đó dùng cọ nhỏ quét hồ dán lên.
Tề Vệ ngồi không yên.
Mở cửa phòng ra, hắn nhìn thấy Trâu Lan Thanh mặc một thân bố y đơn giản, đang cầm một cái ghế đẩu để leo lên, tay trái cầm bát hồ dán, tay phải cầm giấy, đang phết hồ dán.
Nàng đây là?
Tề Vệ không rõ nàng đang nhiệt huyết dâng trào làm cái gì.
Thấy Tề Vệ đi ra, Trâu Lan Thanh nhìn hắn khẽ mỉm cười, sau đó vừa tiếp tục làm vừa nói:
"Mùa hè nhiều muỗi, ta thấy tướng công mỗi đêm vất vả đọc sách, không muốn chàng bị tiếng động làm phiền. Ta dán các lỗ hổng này lại, đêm nay chàng sẽ không bị ngứa nữa."
Phía trên cửa sổ có lỗ hổng, vóc dáng Trâu Lan Thanh không thấp nhưng cũng không với tới, chỉ có thể lắc lư kiễng chân trên ghế, còn phải với người lên, thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
Tề Về không thể để nương tử của mình làm chuyện này.
"Để ta làm, nàng ở phía dưới đưa giấy giúp cho ta là được."
Tề Vệ đi đến bên người Trâu Lan Thanh, ngẩng đầu nhìn người nói.
"Tướng công chàng không đọc sách sao?"
Trâu Lan Thanh vẫn chưa xuống, nàng vốn định làm một mình là xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!